Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1277: Không có ý định 1

Chương 1277: Không có ý định 1Chương 1277: Không có ý định 1
Chương 1277: Không có ý định 1
Đã giải quyết xong ma đầu, Lưu Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo là nhiệm vụ tìm kiếm Tru Tà Kiếm.
Lưu Tiểu Viễn triệu hồi ba thanh Trảm Tà, Phá Tà, Định Tà về, cầm trên tay ngắm nghía, thấy ba thanh Phi kiếm này không có gì hoa mỹ, nhìn cơ bản đều giống nhau, chỉ có trên chuôi kiếm có khắc một chữ, lần lượt là: Trảm, Phá, Định.
Ba thanh Phi kiếm này không khác gì những thanh Phi kiếm bình thường nhưng khi vuốt ve thân kiếm, lập tức sẽ phát hiện từ trên thân kiếm này tỏa ra một luồng chính khí, nó khiến người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Bát kỳ tà ma ngoại đạo nào ở trước ba thanh kiếm này đều sẽ tan thành mây khói, tiêu tan thành hư VÔ.
Lưu Tiểu Viễn biết, ba thanh kiếm này không thuộc về mình, bây giờ chỉ có thể ngắm nhìn, đến lúc hết thời gian, ba thanh Phi kiếm này sẽ lập tức biến mát.
Vì vậy, tranh thủ lúc còn thời gian, hãy ngắm thêm vài lần, những pháp bảo tốt như vậy không dễ thấy.
Đến lúc hết thời gian, tu sĩ Đại Thừa trung kỳ nhập vào người Lưu Tiểu Viễn lập tức biến mắt, cùng với đó là ba thanh Phi kiếm cũng biến mắt.
Nhìn ba thanh Phi kiếm biến mát, Lưu Tiểu Viễn thở dài, không biết đến bao giờ mình mới có thể sở hữu được những pháp bảo như vậy.
Lúc này, Dương Iâm Nhi và những người khác mới bay từ phía sau lên, nhìn Lưu Tiểu Viễn quan tâm hỏi: "Tiểu Viễn, anh không sao chứ?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Em thấy anh giống người có chuyện gì không? Ma đầu vừa rồi trước mặt anh chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Lưu Tiểu Viễn thổi phồng như vậy, bản thân cũng thấy hơi ngượng, nếu không có sự giúp đỡ của hệ thống thì mình đã trở thành món ăn trong miệng ma đầu rồi.
Nhưng chuyện Lưu Tiểu Viễn có hệ thống, ngoài Lưu Tiểu Viễn ra thì không ai biết, Lưu Tiểu Viễn cũng không định nói cho bất kỳ ai biết, đây là bí mật của riêng Lưu Tiểu Viễn.
Dương Tâm Nhi nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ sùng bái, hỏi: "Lưu Tiểu Viễn, ba thanh Phi kiếm của anh vừa rồi là cấp bậc gì, sao lại lợi hại như vậy, ma đầu đó căn bản không có sức chống cự."
Dương Tâm Nhi vừa dứt lời, Trần Xảo Linh cũng lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, Tiểu Viễn, ba thanh Phi kiếm của anh vừa rồi thật tuyệt, ma đầu đó lập tức bị tiêu diệt, anh cho em xem được một chút được không?”
Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, mình cũng muốn xem nhưng vân đề máu chốt là không xem được, ba thanh Phi kiếm này không phải của mình.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trần Xảo Linh nói: "Xảo Linh này, ba thanh Phi kiếm này nhất thời anh cũng không lấy ra được, em muốn xem anh cũng không có cách nào cho em xem.”
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Trần Xảo Linh hơi thất vọng, hỏi: "Tại sao vậy, Tiểu Viễn, vừa rồi anh không phải đã dùng rồi sao?"
Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, vừa rồi anh dùng đúng là dùng nhưng anh mượn của hệ thống, nếu không mượn của hệ thống thì anh đã không giết chết được ma đầu đó.
"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ anh thực sự không lấy ra được, đợi sau này anh lấy ra được, anh sẽ cho em xem, được không?" Lưu Tiểu Viễn nói với Trần Xảo Linh.
Trần Xảo Linh nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, chỉ đành gật đầu nói: "Được, sau này anh nhất định phải cho em xem nhé." Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, sau này là bao giờ, anh cũng không dám đảm bảo nhưng bây giờ Lưu Tiểu Viễn chỉ đành gật đầu đồng ý.
Ma đầu vừa chết, mọi người đương nhiên thở phào nhẹ nhõm, giải trừ được một mối họa lớn, nếu không thì tính mạng của mọi người đều sẽ bị đe dọa.
"Tiểu Viễn, bây giờ chúng ta đi đâu?" Ma đầu vừa chết, kết giới đương nhiên được giải trừ, Cố Vũ Tịch nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Đúng rồi, di tích này khi nào thì có thể ra ngoài?"
Lưu Tiểu Viễn bây giờ muốn ra ngoài ngay, vì Lưu Tiểu Viễn muốn đi dò la tung tích của Tru Tà Kiếm, trong di tích này, Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn có bất kỳ pháp bảo nào ở đây.
Vì vậy, hy vọng lớn nhất của Lưu Tiểu Viễn là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Đi loanh quanh khắp nơi trong di tích này hoàn toàn là lãng phí thời gian, chẳng thu được lợi ích gì.
Tát nhiên, trước đó Lưu Tiểu Viễn đã ở bên ngoài có được pháp bảo như Ly Hỏa Châu cũng coi như không đến đây một chuyến vô ích.
"Di tích này kéo dài một tháng, sau một tháng, nghe nói sẽ tự động đưa chúng ta ra ngoài!" Dương Tâm Nhi nói.
Một tháng, Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc, mình vào di tích này cũng chưa đến nửa tháng, tức là còn phải ở lại di tích này hơn nửa tháng nữa.
Khốn kiếp! Tôi muốn ra ngoài sớm hơn]!
Những ngày tiếp theo, Lưu Tiểu Viễn tỏ ra chán nản, Dương Tâm Nhi và những người khác còn tưởng Lưu Tiểu Viễn bị kích thích gì đó, đều hỏi Lưu Tiểu Viễn bị làm Sao Vậy.
Thực ra họ nào biết, Lưu Tiểu Viễn muốn ra ngoài sớm nên mới thành ra như vậy.
Lưu Tiểu Viễn cũng không quan tâm, dù sao các cô đi đâu, anh đi đó, Dương Tâm Nhi và những người khác thấy Lưu Tiểu Viễn như vậy, cũng không nói gì.
Có một lần, Dương Tâm Nhi lén gọi Lưu Tiểu Viễn ra ngoài, bày kết giới bên ngoài, sau khi đánh một trận long trời lở đất với Lưu Tiểu Viễn, cô hỏi Lưu Tiểu Viễn tại sao lại như vậy, Lưu Tiểu Viễn nói ra lý do. Dương Tâm Nhi ôm Lưu Tiểu Viễn nói: "Tiểu Viễn, chỉ cần đợi thêm nửa tháng nữa là được, nửa tháng trôi qua rất nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận