Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 871: Mộ Dung Vũ Yến nũng nịu 2

Chương 871: Mộ Dung Vũ Yến nũng nịu 2Chương 871: Mộ Dung Vũ Yến nũng nịu 2
Chương 871: Mộ Dung Vũ Yến nũng nịu 2
Mộ Dung Vũ Yến lắc đầu nói: "Không được, ở thành phố toàn là paparazzl, sơ ÿ một chút là bị họ chụp ảnh, không tốt, vẫn nên về quê, ở đó không những môi trường tốt, quan trọng hơn là không có paparazzi, tôi có thể vui chơi tự do tỰ tại.”
Lưu Tiểu Viễn thấy mình không thể thuyết phục được Mộ Dung Vũ Yến, đành thở dài, không khuyên nữa, nếu cô chắc chắn muốn về nhà với anh thì cứ đưa cô về vậy.
Buổi chiều, Mộ Dung Vũ Yến muốn kéo Lưu Tiểu Viễn đi mua sắm, Lưu Tiểu Viễn ghét nhát là đi mua sắm với phụ nữ, vì phụ nữ đi mua sắm thì không biết mệt là gì. "Tôi không đi." Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói, đi mua sắm với phụ nữ còn mệt hơn cả đánh nhau.
Mộ Dung Vũ Yến chu cái miệng nhỏ hỏi: "Tại sao, tại sao không chịu đi mua sắm với người ta?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cô không sợ đi mua sắm gặp paparazzi sao? Vì vậy, tôi thấy cô vẫn nên ở trong khách sạn thì hơn, như vậy thì paparazzi sẽ không phát hiện ra.”
Mộ Dung Vũ Yến cười nói: "Có anh ở bên cạnh tôi không sợ, cho dù paparazzi có chụp lén, tôi nghĩ với bản lĩnh của anh, anh cũng sẽ đánh đuổi được những tay săn ảnh đó và tịch thu máy ảnh của họ."
"Cô coi tôi như vệ sĩ à?" Lưu Tiểu Viễn hỏi với vẻ mặt đây bắt lực.
"Không phải vệ sĩ, là bảo vệ." Mộ Dung Vũ Yến sửa lại.
Thì có khác gì đâu, chỉ khác nhau về cách gọi mà thôi, giống như một người phụ nữ béo vậy, nếu anh nói cô ấy béo, cô ấy chắc chắn sẽ không vui nhưng nếu anh nói cô ấy đây đặn thì cô ấy sẽ không tức giận.
Vì vậy, đây chính là sức hấp dẫn của ngôn ngữ nước mình!
"Anh đi với tôi đi mà, được không." Mộ Dung Vũ Yến lắc lắc cánh tay Lưu Tiểu Viễn, nũng nịu nói.
Trời ạ! Đừng làm thế được không, tôi sợ lắm!
Đối mặt với sự nũng nịu của phụ nữ, Lưu Tiểu Viễn có chút không chống đỡ nổi, không còn cách nào khác, nếu một nữ thần như Mộ Dung Vũ Yến nũng nịu thì có lẽ ngay cả thần tiên cũng sợ.
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn chuẩn bị đồng ý với Mộ Dung Vũ Yến thì điện thoại của Mộ Dung Vũ Yến reo lên.
Mộ Dung Vũ Yến hơi khó chịu lấy điện thoại ra, thấy là Đàm Linh San gọi đến.
"Alo, Linh San, có chuyện gì không?" Mộ Dung Vũ Yến nghe điện thoại hỏi.
"Vũ Yến, là dì Tăng đây, là mẹ của Linh San, Linh San mát tích rồi, Vũ Yến, làm phiền cháu chuyển lời với Lưu tiên sinh giúp dì, dì có chuyện gấp tìm cậu áy." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Tăng Hi.
Lưu Tiểu Viễn nghe thấy lời của Tăng Hi, lập tức cầm lấy điện thoại từ tay Mộ Dung Vũ Yến, hỏi: "Chuyện gì vậy? Con gái bà sao lại mắt tích được?"
Tăng Hi nói: "Chỉ trong chớp mắt là Linh San không thấy đâu nữa, tôi cũng không biết tại sao nữa, Lưu tiên sinh, van cậu, cậu chắc chắn phải giúp tôi tìm ra Linh San, van cậu đáy Lưu tiên sinh."
"Được rồi, đợi tôi đến rồi nói tiếp." Lưu Tiểu Viễn nói xong liền cúp điện thoại.
"Đại minh tinh, chiều nay không thể đi dạo phố với cô được rồi, tôi đi trước đây." Lưu Tiểu Viễn nói với Mộ Dung Vũ Yến.
"Tôi cũng đi!" Mộ Dung Vũ Yến vội vàng nói, muốn đi theo đến tập đoàn Đàm thị.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cô đi góp vui cái gì, ở lại khách sạn ởi, tập đoàn Đàm thị bây giờ không an toàn, nếu cô lại xảy ra chuyện gì nữa thì tôi phải làm sao đây."
Mộ Dung Vũ Yến nhìn Lưu Tiểu Viễn, hỏi: "Lưu Tiểu Viễn, anh nói thế có phải là địa vị của tôi trong lòng anh rất quan trọng không?"
Chết tiệt, giờ này rồi mà còn có tâm trạng hỏi cái này, đúng là đàn bà, không biết nặng nhẹ gì cả.
"Được rồi, không nói nữa, tôi đi trước đây, ở lại khách sạn cho ngoan." Lưu Tiểu Viễn nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Trên đường đi, Lưu Tiểu Viễn trong lòng nghĩ đến cùng là ai bắt cóc Đàm Linh San? Đàm Linh San mát tích chắc chắn là bị người ta bắt cóc rồi, nếu không thì Đàm Linh San không thể vô cớ mát tích được. Lưu Tiểu Viễn bây giờ nghi ngờ có hai người, một là Đàm Kiến Dân, vì hôm nay ông ta thua thảm hại, chắc chắn sẽ trút hết mọi bực tức lên đầu hai mẹ con Tăng Hi.
Mà bắt cóc Đàm Linh San thì có thể khiến Tăng Hi ngoan ngoãn nghe theo lời mình.
Cho nên, theo Lưu Tiểu Viễn tháy, người bắt cóc Đàm Linh San chính là Đàm Kiến Dân, nghi ngờ ông ta lớn nhát.
Tát nhiên, cũng có một khả năng khác, người bắt cóc Đàm Linh San là vì bảo vật nhà họ Đàm mà đến. Nhưng Lưu Tiểu Viễn thấy khả năng này rất nhỏ, nếu muốn có được bảo vật nhà họ Đàm, bây giờ hoàn toàn có thê đi tìm ông nội của Đàm Linh San.
Lưu Tiểu Viễn ngồi trên xe suy nghĩ đủ thứ khả năng nhưng trước khi chưa có chứng cứ thì tất cả chỉ là suy đoán của anh mà thôi.
Đến tập đoàn Đàm thị, Lưu Tiểu Viễn đi thẳng đến phòng làm việc của Tăng Hi, lúc này Tăng Hi đang triệu tập mọi người ngồi trong phòng làm việc, trên mặt đầy vẻ buôn râu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận