Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 346: Đánh nhau

Chương 346: Đánh nhauChương 346: Đánh nhau
Chương 346: Đánh nhau
Vì tức giận tột độ, nên Trần Ba chỉ đánh bừa bãi, cái gọi là loạn đả cũng có thể đánh chết thầy, Trần Ba đánh không theo quy tắc, liều mạng khiến Triệu Hạo Nam có chút không đỡ nỗi.
Triệu Hạo Nam thấy Lưu Tiểu Viễn vẫn đứng một bên làm khán giả, lại một lần nữa kêu lên: "Lưu huynh, mau đến giúp một tay đi, Lưu huynhl”
Lưu Tiểu Viễn giả vờ nói: "Triệu huynh, anh đợi một chút, vợ tôi lại gọi điện thoại kiểm tra rồi, tôi đi nghe điện thoại trước đã."
Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn lấy điện thoại ra giả vờ nghe.
Triệu Hạo Nam thấy cảnh này thì tức sùi bọt mép, nhưng anh ta cũng chẳng làm thế nào được. Vì mắt tập trung, anh ta bị Trần Ba đấm một cú vào mặt, đánh đến mức suýt rụng cả răng.
"Mẹ kiếp!" Triệu Hạo Nam đau đón, chửi thề một câu.
Trần Ba cũng không chịu thua, mẹ kiếp mày, tao đập chết mày, đồ khốn!
Hai người vừa đánh nhau như côn đồ, vừa chửi rủa ầm ï, chẳng khác nào đám côn đồ lưu manh.
Rất nhanh, hai người đã vật lộn với nhau, lăn qua lăn lại trong bụi cây, bụi cây cứa rách quần áo của cả hai, mặt và cánh tay của cả hai cũng không tránh khỏi, những vét xước đỏ máu cứ hiện lên.
Lưu Tiểu Viễn sợ lửa cháy lan đến ao cá, cố ý đứng xa một chút, sau đó tiếp tục theo dõi trận chiến kinh hoàng này.
"Chết tiệt! Tao bóp chết mày!" Triệu Hạo Nam tìm được cơ hội trèo lên người Trần Ba, hai tay bóp vào cổ Trần BaI
Trần Ba đương nhiên sẽ không nằm im chịu trận, anh ta lập tức dùng hai tay chống đỡ đòn tấn công của Triệu Hạo Nam, hai người cứ thế giằng co.
Giằng co được khoảng mười mấy giây, Trần Ba đột nhiên rút tay phải về, Triệu Hạo Nam tưởng Trần Ba không chống đỡ nổi nữa, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, bóp vào cổ Trần Ba.
Tuy nhiên, Triệu Hạo Nam vui mừng quá sớm, Trần Ba rút tay phải về hoàn toàn là có mục đích khác, chỉ thấy tay phải của Trần Ba trực tiếp đánh vào hạ bộ của Triệu Hạo Nam.
"Chết tiệt!" Khi Triệu Hạo Nam phát hiện ra không ổn thì đã quá muộn, tay phải của Trần Ba đã đánh thẳng vào chỗ hiểm của Triệu Hạo Nam rồi. Anh ta đau đến mức không nói nên lời. Chỗ đó của Triệu Hạo Nam bị đánh trúng, đương nhiên không còn sức để bóp cổ Trần Ba nữa. Trần Ba nhân cơ hội này, lập tức lật người đè Triệu Hạo Nam xuống.
"Chết tiệt! Bây giờ tao sẽ bóp chết tên khốn này, dám đánh tao!" Trần Ba giơ hai tay ra bóp chặt vào cổ Triệu Hạo Nam.
Cổ Triệu Hạo Nam bị bóp chặt, cả khuôn mặt đỏ bừng, như thể sắp phải gặp Diêm Vương vậy. Ngay lúc mấu chốt này, Triệu Hạo Nam tìm được cơ hội, lấy độc trị độc, đấm một cú chính xác vào chỗ hiểm của Trần Ba.
Trần Ba cũng thật là quá chủ quan, chính mình dùng tuyệt chiêu này để giành chiến thắng, nhưng lại quên mắt việc đề phòng Triệu Hạo Nam sử dụng tuyệt chiêu này.
Ngay lập tức, Trần Ba mát hết sức chiến đấu, Triệu Hạo Nam có cơ hội thở dốc.
Lưu Tiểu Viễn thấy thời cơ đã chín muồi, vội vàng tiến lên kéo hai người ra, làm người hòa giải.
"Hai vị, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì thì không thể nói chuyện tử tế sao." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Triệu Hạo Nam ho dữ dội vài tiếng rồi nói: "Lưu huynh, đừng... đừng nói nhảm nữa, anh... mau... mau lên giết chết gã đó đi!"
Thằng chó đẻ này! Anh tưởng tôi là thằng ngốc à, giết người là phạm pháp, tôi không làm đâu!
Trần Ba đau đến nói không nên lời, nhưng khi nghe thấy lời của Triệu Hạo Nam, anh ta lập tức dùng ánh mắt cầu xin lắc đầu với Lưu Tiểu Viễn, ý rất rõ ràng, chính là không muốn Lưu Tiểu Viễn nghe lời Triệu Hạo Nam.
"Triệu huynh, giết người là phạm pháp, tôi không thể làm chuyện phạm pháp!" Lưu Tiểu Viễn xòe hai tay nói.
Triệu Hạo Nam tức giận nói: "Chỉ cần anh giết chết tên họ Trần kia, cả cây Huyết Linh Chi sẽ là của anh!" "Ô." Lưu Tiểu Viễn nhìn Triệu Hạo Nam nói, Vậy thì mời Triệu huynh lấy Huyết Linh Chi ra đưa cho tôi trước đãt"
Lưu Tiểu Viễn biết Triệu Hạo Nam không lấy ra được Huyết Linh Chỉ, nên mới cố tình nói như vậy, mục đích là để làm Triệu Hạo Nam khó xử!
Trên người Triệu Hạo Nam làm gì có Huyết Linh Chi cơ chứ? Anh ta nói thế chỉ là để Lưu Tiểu Viễn giúp đỡ mình giết Trần Ba mà thôi. Bây giờ Lưu Tiểu Viễn bảo anh ta lấy Huyết Linh Chỉ ra, trừ khi anh ta biết bảy mươi hai phép biến hóa, còn không thì lấy bằng niềm tin!
"Cái này... cái này... Lưu huynh, chỉ cần anh giết chết tên khốn đó giúp tôi, Huyết Linh Chi sẽ là của anh, anh cứ yên tâm!" Triệu Hạo Nam nói.
Lúc này, Trần Ba cũng có thể lên tiếng, anh ta lập tức nói: "Lưu tiên sinh, cậu đừng mắc mưu cậu ta. Cho dù cậu có giúp cậu ta giết tôi, thì sau này cậu ta cũng không đưa Huyết Linh Chi cho cậu đâu! Nói không chừng, đến lúc đó cậu ta còn trở mặt không nhận người quen, giết luôn cả cậu đấy!"
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy thì quay sang nhìn Triệu Hạo Nam, giả vờ hỏi: "Triệu huynh, những lời của Trần tiên sinh có phải sự thật không?”
Triệu Hạo Nam vội vàng lắc đầu: "Anh ta nói bậy nói bạ đó, tôi là loại người như vậy sao?”
Lưu Tiểu Viễn lại nhìn Trần Ba: "Triệu huynh nói anh ấy không phải người như vậy đâu, Trần tiên sinh, anh nói nên làm gì đây?”
Trần Ba lập tức nói: "Lưu tiên sinh, con người có thể không có ý định hại người, nhưng nhất định phải có tâm phòng người. Hiện giờ cậu chỉ là cảnh giới Minh kình, còn tên họ Triệu kia đã là cao thủ Ám kình rồi, lỡ như sau này cậu ta có ác ý với cậu thì cậu sao mà phản kháng được?”
"Nói cũng đúng." Lưu Tiểu Viễn nói thế, còn cố tình nhìn Triệu Hạo Nam.
Triệu Hạo Nam nói: "Lưu huynh, anh đừng nghe anh ta nói bậy, bây giờ tôi đã không còn sức chiến đấu nữa, cho nên anh cứ yên tâm, chỉ cần anh giúp tôi giết chết anh ta, Huyết Linh Chi sẽ là của anh."
Trần Ba lập tức chen miệng vào: "Lưu tiên sinh, cậu đừng tin máy lời hoang đường đó. Không bằng hai chúng ta liên thủ, cậu thay tôi giết chết cậu ta, đến lúc đó, Huyết Linh Chi sẽ thuộc về cậu, thế nào?"
Trong lúc nhất thời, Trần Ba và Triệu Hạo Nam đều muốn lôi kéo Lưu Tiểu Viễn, muốn Lưu Tiểu Viễn đi làm hung thủ giết người.
Hai người họ coi Lưu Tiểu Viễn như kẻ ngốc, nào ngờ chính hai người họ mới là kẻ ngốc thực sự, bị Lưu Tiểu Viễn đùa giỡn quay như chong chóng.
"Triệu huynh, Trần tiên sinh, lời của hai người có vẻ đều rất có lý, khiến tôi không biết phải làm sao mới tốt, hay là tôi đưa ra một chủ ý cho hai người nhé?" Lưu Tiểu Viễn làm ra vẻ suy nghĩ miên man nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận