Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 475: Tôi là người không bao giờ khoác Ì:

Chương 475: Tôi là người không bao giờ khoác Ì:Chương 475: Tôi là người không bao giờ khoác Ì:
Chương 475: Tôi là người
không bao giờ khoác lác 1
Lời vừa thốt ra của Lưu Tiểu Viễn khiến mọi người trong phòng lập tức ầm ï, đều cảm thấy Lưu Tiểu Viễn quá đắc ý quên hình, không biết trời cao đất rộng.
"lên nhóc này quá kiêu ngạo, không biết núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.”
"Đúng vậy, chẳng qua là có thể viết được một chữ Thấu Kim tốt thôi, tuổi còn nhỏ có chút thành tựu như vậy cũng rất tốt, nhưng lại nói ra lời không biết trời cao đất rộng như vậy, tôi thấy, sau này khó mà có được thành tựu gì."
"Dám nói ra lời như vậy trước mặt hội trưởng Mạnh, đúng là đắc ý quên hình!"
Những người trong phòng đều cảm thấy câu nói vừa rồi của Lưu Tiểu Viễn quá đáng, quá kiêu ngạo. Ai ai cũng đều đang chỉ trích Lưu Tiểu Viễn trong lòng, muốn xem Lưu Tiểu Viễn mát mặt như thé nào.
Ngay cả Triệu Tiền Hải cũng cho rằng lời nói của Lưu Tiểu Viễn có hơi đắc ý quên hình, cái gì mà nhắm mắt cũng có thể viết ra một chữ đẹp.
Đối mặt với sự chỉ trích của tất cả mọi người có mặt ở đây, Lưu Tiểu Viễn không hề để tâm. Có hệ thống vô địch thần cấp trong tay, lát nữa anh sẽ cho mọi người thấy thế nào là cao thủ thư pháp.
Mạnh Nhất Tùng vốn định hung hăng vả mặt Lưu Tiểu Viễn một cái, dựa vào đó khiến Triệu Tiền Hải khó chịu.
Bây giờ, Lưu Tiểu Viễn chủ động nói ra lời như vậy, khiến Mạnh Nhất Tùng mừng thầm, cái gọi là leo càng cao thì ngã càng đau. Lưu Tiểu Viễn nói càng tự mãn, thì lát nữa đánh vào mặt sẽ càng vang.
"Không ngờ Lưu tiên sinh lại là cao thủ thư pháp, thật là thất kính thất kính!" Mạnh Nhất Tùng nhân cơ hội nâng Lưu Tiểu Viễn lên, hy vọng Lưu Tiểu Viễn càng đắc ý quên hình.
Đối với thủ đoạn nhỏ này của Mạnh Nhát Tùng, Lưu Tiểu Viễn biết rõ trong lòng, trên mặt cười nói: "Ông biết mình thất kính là được rồi, nhưng mà tôi không dám nhận là cao thủ thư pháp, chỉ có thể nói là có chút trình độ mà thôi.”
Mặc dù lời nói này có vẻ khiêm tốn, nhưng ai cũng nghe ra Lưu Tiểu Viễn đó là khẩu thị tâm phi, vẫn là giọng điệu kiêu ngạo đó.
"Lưu tiên sinh, vậy không bằng cậu thể hiện một chút cho mọi người chúng tôi xem, để chúng tôi cùng chiêm ngưỡng mặc bảo của cậu." Cuối cùng Mạnh Nhất Tùng cũng lộ ra mục đích thực sự của mình.
Mạnh Nhát Tùng không tin Lưu Tiểu Viễn có thể viết ra chữ có trình độ cao đến mức nào, lát nữa chỉ cần Lưu Tiểu Viễn viết xong chữ, Mạnh Nhất Tùng sẽ dùng góc độ chuyên nghiệp chỉ ra những khuyết điểm trong chữ mà Lưu Tiểu Viễn viết, sỉ nhục Lưu Tiểu Viễn và Triệu Tiền Hải một trận ra trò.
"Hội trưởng Mạnh, nếu ông đã là hội trưởng, vậy thì chúng ta so tài một chút đi?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Mẹ kiếp, ông muốn vả mặt ông đây, thế ông đây cũng đánh sưng húp mặt ông.
Trong hệ thống vô địch thần cấp có rất nhiều cao thủ thư pháp, thánh thư pháp Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Tống Huệ Tông... anh đều có thê triệu hồi được. Lưu Tiểu Viễn bọn họ không thể đánh bại một Mạnh Nhất Tùng này.
Mọi người thấy Lưu Tiểu Viễn không biết trời cao đất rộng muốn khiêu chiến với Mạnh Nhất Tùng, từng người đều cảm thấy Lưu Tiểu Viễn tự không lượng sức, đây là tự chuốc lấy khổ.
"Cần gì ông nội tôi ra tay, để tôi so tài với anh!" Cháu trai của Mạnh Nhát Tùng là Mạnh Hạo đứng ra, trực tiếp khiêu chiến với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Mạnh Hạo, sau đó lắc đầu nói: "Anh ấy à? Không được đâu, tôi sợ lát nữa anh thua quá thảm, không còn mặt mũi nào đề gặp người khác!"
Lời này nói vô cùng kiêu ngạo, căn bản không coi Mạnh Hạo ra gì, khiến Mạnh Hạo tức đến nỗi siết chặt hai tay lại Nếu như được phép, anh ta đã sớm đám vào mặt Lưu Tiểu Viễn rồi.
Mà những người khác trong phòng cũng đều cảm thấy Lưu Tiểu Viễn nói quá tự mãn rồi, dù sao Mạnh Hạo cũng là cháu trai của Mạnh Nhất Tùng, cũng được Mạnh Nhát Tùng tận tình chỉ bảo, trình độ thư pháp chắc chắn không đến nỗi tệ. "Nói suông thì có ích gì, có bản lĩnh thì so tài thư pháp, xem tôi làm cho anh hiện nguyên hình hay không!" Mạnh Hạo tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, anh ta vô cùng tự tin có thể thắng Lưu Tiểu Viễn về mặt thư pháp.
Bởi vì những năm gân đây Mạnh Hạo đã bỏ công sức vào thư pháp, ngay cả ông nội của anh ta cũng nói, trong thế hệ trẻ, trình độ thư pháp của anh ta có thể nói là đứng đầu.
"Được thôi, nếu anh muốn nhanh chóng bại dưới tay tôi như vậy, thế thì tôi sẽ thành toàn cho anh.”
Lưu Tiểu Viễn nói vô cùng kiêu ngạo, khiến Mạnh Hạo trong lòng rất khó chịu.
Mạnh Hạo đi trước đến trước một chiếc án thư dài, sau đó trải giấy Tuyên ra, Mạnh Nhất Tùng để cháu trai mình giành chiến thắng trong cuộc thi, thậm chí còn đích thân mài mực cho cháu trai mình, cũng coi như là liều mạng rồi.
Những kẻ nịnh bợ Mạnh Nhất Tùng, ngay cả tư thế và thủ pháp mài mực của Mạnh Nhát Tùng cũng có thể nói ra một tràng lời hay, Lưu Tiểu Viễn cũng phải phục họ.
Mạnh Hạo chọn một cây bút lông, sau đó chấm mực, vung tay viết lên giấy Tuyên mười chữ lớn: "Hoàng khẩu tiểu nhi, bát tri thiên cao địa hậu!”
(Hoàng khẩu tiểu nhi, bát tri thiên cao địa hậu: Trẻ con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày như thế nào)
(Hoàng khẩu tiểu nhi, bất tri thiên cao địa hậu: Trẻ con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày như thế nào)
Rõ ràng Mạnh Hạo đang mắng Lưu Tiểu Viễn là trẻ con, so tài thư pháp với anh ta là không biết trời cao đất rộng.
Viết xong, Mạnh Hạo đặt bút lông lên giá bút, nhìn mười chữ mình vừa viết, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. Mười chữ này có thể nói là một mạch mà thành, Mạnh Hạo tự cho rằng mười chữ này là một trong những chữ đẹp nhất mà mình từng việt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận