Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 574: Anh dẫn đường cho chúng tôi

Chương 574: Anh dẫn đường cho chúng tôiChương 574: Anh dẫn đường cho chúng tôi
Chương 574: Anh dẫn đường cho chúng tôi
"Mẹ, mẹ chờ một chút, con gọi điện cho cô ấy ngay, nói với cô ấy một tiếng." Lưu Tiểu Viễn nói.
"Tiểu Viễn, vậy con nhanh chóng nói với cô ấy một tiếng đi, máy tối nay mẹ và bố con đều không ngủ ngon.” Mẹ phàn nàn nói.
Cúp điện thoại của mẹ, Lưu Tiểu Viễn lập tức gọi điện cho Tô Tuyết.
"Alo, có chuyện gì?" Tô Tuyết vừa mở miệng đã lạnh lùng hỏi, danh hiệu Nữ Hoàng Băng Giá đối với cô quả thực là quá thích hợp.
"Tôi nói cô mỗi tối đến nhà tôi sạc điện cũng thôi đi, nhưng có thể đừng xem tivi trong phòng tôi không, xem tivi cũng được, làm ơn nhỏ tiếng một chút, bố mẹ tôi đều bị cô làm ồn đến mát ngủ rồi." Lưu Tiểu Viễn không vui nói.
Tô Tuyết là một người phụ nữ lạnh lùng, hơn nữa còn không biết đủ, điều này cũng không thể trách cô được, chủ yếu là do hoàn cảnh sống trước kia của cô hạn chế nhiều thứ.
"Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi có chút chuyện tìm anh." Tô Tuyết không trả lời câu hỏi của Lưu Tiểu Viễn, mà hỏi Lưu Tiểu Viễn đang ở đâu.
Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì? Có thể nói qua điện thoại mà."
Tô Tuyết nói: "Tôi muốn dẫn em gái đi chơi một vòng, nhưng không có người quen, vừa hay, anh dẫn đường cho chúng tôi!" Chết tiệt! Lưu Tiểu Viễn anh bây giờ đã trở thành hướng dẫn viên du lịch rồi à?
Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Tuyết dẫn Tô Vân đi chơi một vòng cũng tốt, như vậy có thể mở rộng tầm mắt, tăng thêm hiểu biết, đừng để Tô Vân giống như Tô Tuyết, đến cả điện thoại là gì cũng không biết.
"Bây giờ tôi đang ở Thủ Đô, phải khoảng một tuần nữa tôi mới về nhà, đến lúc đó sẽ dẫn hai chị em đi chơi, thế nào?" Lưu Tiểu Viễn suy nghĩ một chút rồi nói.
Bởi vì phải cùng Tả Tân Thiên đến Trần Giang tìm kho báu nhà họ Tả, khoảng thời gian này cần một chút thời gian.
Một tuần chắc là cũng tìm được kho báu rồi nhỉ. "Một tuần là bao lâu?" Tô Tuyết vội vàng hỏi, Lưu Tiểu Viễn đành phải nói với cô một tuần là bảy ngày.
Tô Tuyết biết được Lưu Tiểu Viễn phải bảy ngày sau mới có thể dẫn hai chị em đi chơi, lập tức không vui, nói: "Lưu Tiểu Viễn, ngày mai tôi muốn anh dẫn em gái tôi đi chơi, nhanh lên!"
Chết tiệt, cô muốn tôi dẫn hai chị em cô đi du lịch mà còn nói bằng cái giọng ra lệnh đó với tôi à? Cô coi tôi là người hầu của cô đúng không?
"Không nhanh được đâu, bởi vì tôi đang ở Thủ Đô, cách nhà rất xa, nếu cô muốn đi chơi như vậy, thì đến Thủ Đô tìm tôi!" Lưu Tiểu Viễn Cười nói.
Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ tùy tiện nói một câu, với một người ít đi xa như Tô Tuyết, Thủ Đô ở hướng nào cũng không biết, anh bảo cô đến Thủ Đô thế nào.
Nhưng điều khiến Lưu Tiểu Viễn không ngờ là, Tô Tuyết lại đồng ý ngay, nói: “Được, sáng mai tôi sẽ dẫn em gái đến Thủ Đô tìm anh."
Chết tiệt! Người phụ nữ này đúng là nóng tính.
"Cô đến Thủ Đô làm gì?" Lưu Tiểu Viễn vội vàng hỏi.
Tô Tuyết lạnh lùng hỏi: "Không phải anh bảo tôi đến Thủ Đô sao? Sao thế? Quên nhanh vậy à?"
"Chị gái à, tôi hỏi cô này, cô có biết đường đến Thủ Đô không?" Lưu Tiểu Viễn bực bội hỏi. Người phụ nữ này đúng là, đầu óc nóng lên, nghĩ gì làm náy.
Tô Tuyết lập tức trả lời: "Không biết!" Không biết thì cô đến thủ đô bằng niềm tin à? Cô không có chứng minh thư, không mua mua được vé máy bay, cũng không mua được vé tàu hỏa, cho dù mua vé ô tô thì bây giờ cũng cần chứng minh thư.
"Không biết thì cô đến thủ đô làm gì? Ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi." Lưu Tiểu Viễn không vui nói.
Tô Tuyết nói: "Lưu Tiểu Viễn, tôi mặc kệ anh dùng cách gì, ngày kia anh nhất định phải về, nếu không thì hậu quả anh tự chịu!"
Tô Tuyết nói xong, liền cúp điện thoại của Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt! Giọng điệu thật khó chịu, cô gái này nghĩ anh là người dễ bắt nạt lắm à?
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của Tô Tuyết, Nữ Hoàng Băng Giá này, Lưu Tiểu Viễn thấy vẫn không thể trêu chọc người phụ nữ này, lỡ như cô thực sự tức giận, thì anh xong đời rồi.
Chết tiệt, chờ đấy, người phụ nữ này chờ đấy, đợi đến một ngày nào đó anh có thể đánh bại cô thì nhất định sẽ bắt cô trói trên giường, đánh vào mông cô một trận để trút giận trong lòng!
Vừa khéo việc ở Thủ Đô cũng xử lý xong xuôi, Lưu Tiểu Viễn liền đưa Đường Huyền và mẹ cô về quê bằng máy bay.
Bình an đưa Đường Huyền và mẹ cô về nhà, do nhà Đường Huyền đã lâu không có người ở, trước cửa đã mọc đẩy cỏ dại, trong nhà toàn là mạng nhện, đồ đạc trong nhà đều phủ một lớp bụi dày.
Lưu Tiểu Viễn giúp Đường Huyền và mẹ cô dọn dẹp phòng, mãi đến khi trời tối mới dọn dẹp xong, Lưu Tiểu Viễn đã mệt đến đau cả lưng và vai.
Haizl Làm việc nhà đúng là cực khổ!
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lại cùng Đường Huyền và mẹ cô ra phố mua một số đồ dùng thiết yếu.
Xong xuôi đã hơn tám giờ tối, Lưu Tiểu Viễn mới về nhà.
Về đến nhà, Lưu Tiểu Viễn có vẻ hơi mệt mỏi, dù sao cũng bận rộn cả một buổi chiều, cho dù là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh cũng sẽ mệt.
Mẹ thấy Lưu Tiểu Viễn vẻ mặt mệt mỏi, liền vội hỏi Lưu Tiểu Viễn sao vậy? Lưu Tiểu Viễn đành nói dối là ngồi xe mệt. Mẹ cũng tin, sau đó kéo Lưu Tiểu Viễn chỉ vào căn phòng trên lầu nói: "Tiểu Viễn, người phụ nữ đó lại đến rồi, lại ở trong phòng con."
Chết tiệt! Tô Tuyết bây giờ lại đến sớm như vậy, người phụ nữ này xem ra là một người nghiện điện thoại rồi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Mẹ, con biết rồi, chuyện này mẹ không cần lo, con sẽ xử lý!"
Lưu Tiểu Viễn đặt ba lô xuống, rồi đi lên lầu, vừa bước vào phòng, liền thấy Tô Tuyết nằm trên giường của mình, chân trần nằm trên giường xem tivi, âm thanh điện thoại mở hơi to.
Thấy Lưu Tiểu Viễn đi vào, cô cũng không hề ngạc nhiên, ánh mắt cũng không rời khỏi điện thoại, miệng lạnh lùng hỏi: "Về rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận