Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 348: Giả vờ ngốc nghếch 2

Chương 348: Giả vờ ngốc nghếch 2Chương 348: Giả vờ ngốc nghếch 2
Chương 348: Giả vờ ngốc nghéch 2
Thấy Trần Ba khoác lác không biết ngượng, Lưu Tiểu Viễn trong lòng thầm khinh thường tên này, còn chỉ cần anh nói một câu, là có thể để tôi trở thành đệ tử của Thanh Dương môn. Hừ! Nếu anh có bản lĩnh này, thì còn đến đây tìm Huyết Linh Chi làm gì.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, làm phiền anh nói với Thanh Dương môn một tiếng, tôi muốn trở thành đệ tử của Thanh Dương môn!" Lưu Tiểu Viễn tỏ vẻ vui mừng, trả lời Trần Ba.
Trần Ba trong lòng không ngừng khinh thường, nghĩ thầm, nếu tôi có bản lĩnh này, hôm nay còn đánh nhau với tên khốn Triệu Hạo Nam kia như côn đồ lưu manh trên núi làm gì.
"Việc này đơn giản, chỉ cần sau này cậu chịu nghe lời tôi là được. Tôi dám đảm bảo cậu có thể trở thành đệ tử của Thanh Dương môn!" Trần Ba đưa ra lời dụ dỗ viễn vông, chờ Lưu Tiểu Viễn cắn câu.
Lưu Tiểu Viễn giả vờ gật đầu liên tục, nói: "Yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ nghe theo lời Trần tiên sinh. À đúng rồi, Trần tiên sinh, sao các anh lại đến đây tìm Huyết Linh Chị, tôi ở đây hơn hai mươi năm rồi, sao không biết trong núi có Huyết Linh Chi?”
Lưu Tiểu Viễn xem có thể moi được từ miệng Trần Ba một số manh mối hữu ích không, vấn đề này vẫn luôn làm Lưu Tiểu Viễn bận tâm. Trần Ba là một đệ tử cấp tháp, hiển nhiên cũng không biết nguyên do, anh ta chỉ nghe lệnh hành sự.
Tuy nhiên, anh ta không thể nói thẳng ra như thế được: "Chờ sau khi cậu dạy dỗ Triệu Hạo Nam một trận thì tôi sẽ nói cho cậu biết!"
Lưu Tiểu Viễn lập tức gật đầu nói: "Trần tiên sinh, bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ tên khốn Triệu Hạo Nam ngay đây. Đúng rồi, tôi không biết Triệu Hạo Nam ở đâu, tôi phải đi đâu tìm người đây?”
Trần Ba nói: "Tôi biết, Triệu Hạo Nam ở nhà một người trong thôn các cậu, chủ nhà đó hình như tên là Lưu Đông Thanh, cậu có biết không?”
Lưu Tiểu Viễn liên tục gật đầu nói: "Biết biết, tôi đi ngay đây!" "Ừm, cậu nhớ cần thận một chút!" Trần Ba thấy Lưu Tiểu Viễn nhanh chóng cắn câu, thì trong lòng cười lạnh. Hừ, lúc trước tôi bảo cậu giúp tôi thì cậu đứng ngoài xem náo nhiệt, giờ xem ông đây chỉnh cậu như thế nào!...
Nhà Lưu Đông Thanh cách nhà Lưu Tiểu Viễn khoảng một dặm, Lưu Tiểu Viễn nhanh chóng đến nhà Lưu Đông Thanh, gặp Triệu Hạo Nam.
Triệu Hạo Nam cũng giống Trần Ba, mặt mũi bằm dập, chỉ có điều bộ quân áo giống ăn mày trên người Triệu Hạo Nam đã thay rồi.
Triệu Hạo Nam thấy Lưu Tiểu Viễn đến thì tỏ ra vô cùng tức giận: "Anh tới đây làm gì?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Triệu huynh, anh có còn tức giận chuyện vừa rồi sao?"
Triệu Hạo Nam hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, anh ta đang tức giận.
Trước đó trên núi, Lưu Tiểu Viễn coi anh ta và Trần Ba như trò đùa, khiến Triệu Hạo Nam mỗi khi nhớ lại chuyện đó thì đều tức giận đến nỗi muốn đá Lưu Tiểu Viễn mấy phát.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Triệu huynh, tôi cũng là bát đắc dĩ. Trần Ba là cao thủ Ám kình, tôi chỉ là một kẻ mới vào nghề cảnh giới Minh kình, hơn nữa Trần Ba lại ở nhà tôi, lỡ tôi không thành công, anh ta trả thù gia đình tôi thì phải làm sao?"
Triệu Hạo Nam nghe vậy thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghé, trợn mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn: "Cái gì? Anh là người địa phương?”
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, vẻ mặt đầy vẻ hồ thẹn, nói: "Triệu huynh, trước đó tôi đã lừa anh, thực ra tôi là người địa phương, thực ra tôi cũng có nỗi khổ không thể nói, các anh đều là cao thủ Ám kình, tôi sợ!"
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Triệu Hạo Nam tức đến nỗi muốn ra tay đánh Lưu Tiểu Viễn một trận, nhưng thấy vẻ mặt hổ thẹn trên mặt Lưu Tiểu Viễn, cuối cùng anh ta vẫn không ra tay.
Nghĩ một lúc, Triệu Hạo Nam nói: "Muốn tôi tha thứ cho anh cũng được, nhưng anh phải giúp tôi làm một việc!"
Lưu Tiểu Viễn vội hỏi: "Việc gì?"
Triệu Hạo Nam nói: "Anh không phải nói Trần Ba đang ở nhà anh sao? Vậy thì tối nay anh lừa Trần Ba ra ngoài, tôi sẽ mai phục trong rừng cây thông ở làng các anh, tôi phải dạy cho Trần Ba một bài học!"
"Thế nào? Nếu anh làm tốt chuyện này, tôi sẽ tha thứ cho anhl” Triệu Hạo Nam nói.
Lưu Tiểu Viễn lập tức gật đầu nói: "Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành chuyện này, đúng rồi, máy giờ tối sẽ dụ Trần Ba đến rừng cây thông?"
"Tám giờ tối!"
Lưu Tiểu Viễn về đến nhà thì Trần Ba đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch rồi, thấy Lưu Tiểu Viễn trở về, anh ta lập tức nhao vào hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện thế nào rồi?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi định dạy cho tên khốn Triệu Hạo Nam kia một bài học, nhưng Lưu Đông Thanh và gia đình họ đều ở đó. Anh cũng biết đó, chúng tôi là người cùng thôn, đi ra đi vào đều gặp mặt nhau, thế nên tôi không tiện ra tay. Nhưng tôi đã hẹn Triệu Hạo Nam gặp nhau ở rừng thông lúc chín giờ tối nay rồi, không gặp không về."
"Đúng rồi, tên khốn Triệu Hạo Nam chỉ đích danh muốn anh đến, nói nếu anh không đến, thì anh chính là con trai anh tal”
Lưu Tiểu Viễn cố tình nói muộn hơn một giờ, mục đích là để Trần Ba đến sớm hơn, mai phục ở đó.
Trần Ba nghe vậy thì tức giận siết chặt hai tay lại mắng chửi: "Tên khốn Triệu Hạo Nam này, chết tiệt, tối nay nhất định phải dạy dỗ tên đó một trận!" "Lưu tiên sinh, đêm nay chúng ta tám giờ xuất phát đến đó, mai phục trong rừng cây thông, chỉ chờ tên khốn Triệu Hạo Nam kia đến, chúng ta sẽ xử lý gã luôn!"
Trần Ba nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận