Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 582: Đến Trấn Giang 1

Chương 582: Đến Trấn Giang 1Chương 582: Đến Trấn Giang 1
Chương 582: Đến Trấn Giang 1
"Thảm Á Quang, anh không xứng đáng làm đàn ông. Thâm Á Quang, anh là thằng khốn!" Trần Yến chửi Thâm Á Quang thậm tệ.
"Câm miệng!" Thẩm Á Quang thấy Trần Yến càng chửi càng khó nghe, dứt khoát tát Trần Yến thêm hai cái, bắt người phụ nữ này câm miệng lại.
Trần Yến chống bụng nói: "Thâm Á Quang, anh có bản lĩnh thì cứ đánh vào đây, đánh chết con của anh đi, cùng lắm thì chết cả hai mẹ con.”
Thắm Á Quang thấy Trần Yến lấy đứa con trong bụng ra làm chỗ dựa thì lập tức không dám làm càn. Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Thâm Á Quang, anh lo lắng như vậy, đứa con trong bụng cô ta có phải của anh hay không còn chưa chắc, lỡ đâu anh lại làm người đổ vỏ cho kẻ khác thì sao?"
Đời tư của Trần Yến thực sự không tốt, đứa con trong bụng cô ta có phải của Thảm Á Quang hay không, Lưu Tiểu Viễn cũng không dám chắc. Nhưng bây giờ nói những lời này, chính là muốn sỉ nhục Thâm Á Quang một trận, để anh ta dễ ra tay hơn.
Sau khi dạy dỗ Trần Yến và Thắm Á Quang một trận, Lưu Tiểu Viễn và Lưu Long Huy lái xe rời đi.
Sau khi về đến nhà, Lưu Long Huy xuống xe, ném chìa khóa xe Mercedes cho Lưu Tiểu Viễn, nói: "Tiểu Viễn, hôm nay thật hả dạ, ha ha...”
Lưu Tiểu Viễn biết không thể bắt Lưu Long Huy quên ngay chuyện Trần Yến được, chỉ có thể dặn dò: "Long Huy, nhớ lời tôi đã nói với cậu trước đó, muốn người khác không bàn tán sau lưng thì phải tự mình thành công!"
Lưu Long Huy gật đầu mạnh mẽ nói: "Tiểu Viễn, tôi biết phải làm như thế nào mà. Yên tâm đi, tôi sẽ không vì một người phụ nữ không đáng mà suy sụp nữa đâu.”
Một giờ chiều, bố mẹ về đến nhà, thấy chiếc xe Mercedes đỗ trước cửa, còn tưởng có khách đến nhà chơi. Hai người đi vào nhà thì không thấy ai, liền hỏi chiếc xe Mercedes bên ngoài là của ai.
Lưu Tiểu Viễn nói là của mình, bố mẹ lập tức tưởng Lưu Tiểu Viễn lại mua xe mới, liền bắt đầu nói Lưu Tiểu Viễn không nên lãng phí tiền, chiếc xe bán tải vẫn còn tốt, lại đổi xe mới, như vậy là không đúng.
Đợi đến khi bố mẹ nói gần nói xa xong, Lưu Tiểu Viễn mới nói: "Bó, mẹ, chiếc xe này là người khác tặng con, không mát tiền."
Lúc đầu bố mẹ còn không tin, mặc dù hai cụ không biết xe nhưng nhìn chiếc xe Mercedes trông rất sang trọng này thì cũng biết chắc chắn giá thành không rẻ, làm gì có ai sẽ tặng một chiếc xe đắt tiền như vậy chứ.
Nhưng sau khi Lưu Tiểu Viễn giải thích đi giải thích lại, bố mẹ mới dần dần tin Lưu Tiểu Viễn.
Giải thích xong chuyện xe cộ, mẹ lại hỏi chuyện Lục Tư Dao và những người khác. Lục Tiểu Viễn nghe mà đau hết cả đầu, dứt khoát giả vờ đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh.
Bố anh thấy vậy, lập tức nói với mẹ: "Con không muốn nói thì đừng hỏi nữa, hỏi nhiều có ích gì?"
Mẹ liếc bố một cái nói: "Sao chuyện của con lại không hỏi được? Ông tưởng phụ huynh nào cũng giống ông, không quan tâm đến chuyện của con cái à?"
Nghe mẹ nói vậy, bố lập tức không chịu, mình không quan tâm đến chuyện của con cái bao giờ chứ?
Hai người lý luận như vậy, lập tức quên mất chuyện của Lưu Tiểu Viễn.
Ở nhà một ngày, Tả Tân Thiên sốt ruột gọi điện hỏi: "Đại ca, tôi đến Trấn Giang rồi, bao giờ anh mới tới thế?"
Lưu Tiểu Viễn thấy Tả Tân Thiên vội vàng như muốn đi đầu thai thì tức giận nói: "Anh vội cái gì? Muốn đi đầu thai à, đợi đấy, khi nào tôi đến sẽ gọi cho anh. Anh mà còn gọi điện thúc giục nữa là tôi đánh gãy chân anh đáy!"
Nghe thấy Lưu Tiểu Viễn tức giận, Tả Tân Thiên cũng không dám nói gì, vội vàng cúp máy.
Một cuộc điện thoại của Tả Tân Thiên đã nhắc nhở Lưu Tiểu Viễn, có nên đưa Tô Tuyết và Tô Vân đi tìm kho báu này không.
Như vậy, có thể nói là một công đôi việc, vừa đưa hai chị em Tô Tuyết đi du lịch một vòng, vừa tìm được cho mình một người trợ giúp đắc lực. Mình thật thông minh! Lưu Tiểu Viễn tự khen mình một câu, sau đó quyết định làm như vậy.
Vì thế, ở nhà ba ngày, Lưu Tiểu Viễn lái xe Mercedes đến Trấn Giang, tỉnh Tô.
Thật ra, Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn lái xe đi nhưng hai chị em Tô Tuyết và Tô Vân đều là những người không có chứng minh thư, căn bản không thể mua được vé máy bay, vì vậy, Lưu Tiểu Viễn vẫn phải vất vả lái xe đến Trấn Giang.
Tỉnh Tô cách quê nhà của Lưu Tiểu Viễn hơn một nghìn cây só, nếu lái xe thì mát hơn mười tiếng.
Đối với Lưu Tiểu Viễn, một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, lái xe liên tục hơn mười tiếng căn bản không là gì. Ngồi trên xe Mercedes, Tô Vân vui vẻ nói: "Anh trai, chiếc xe này của anh ngồi thoải mái hơn nhiều so với chiếc xe trước."
Đùa chứ, chiếc xe bán tải kia giá bao nhiêu, chiếc Mercedes này giá bao nhiêu, nếu cảm giác ngồi giống nhau thì nhà máy Mercedes có thể đóng cửa ngay lập tức.
"Oa! Chị ơi, chị xem, cái ghế này còn có thể di chuyên như thế này nữa, thật thú vị!" Tô Vân vui vẻ chơi đùa với chiếc ghé.
Tô Tuyết cũng chưa từng thấy điều kỳ diệu như vậy, hai chị em ngồi ở phía sau chơi đùa với chiếc ghé, chơi rất vui vẻ.
"Oa, ở trên còn có thể mở ra, chị xem này. Chị ơi!" Tô Vân mở cửa số trời trên nóc xe, lập tức thò đầu ra ngoài. "Tô Vân, không được thò đầu ra ngoài, mau ngồi xuống!" Xe đang chạy trên đường cao tốc, tốc độ 100 km/h, Tô Vân thò đầu ra ngoài cửa số trời là một hành vi rất nguy hiểm, chỉ cần có thứ gì đó bay tới đập vào mặt là Tô Vân cũng xong đời.
Tô Vân thò đầu ra ngoài cửa số trời, căn bản không nghe thấy lời của Lưu Tiểu Viễn, vẫn là Tô Tuyết kéo em gái mình xuống, bắt cô bé ngồi yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận