Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 860: Vẫn là “Ngũ Chỉ cô nương” thì tốt h

Chương 860: Vẫn là “Ngũ Chỉ cô nương” thì tốt hChương 860: Vẫn là “Ngũ Chỉ cô nương” thì tốt h
Chương 860: Vẫn là “Ngũ
Chỉ cô nương” thì tốt hơn
"Đại minh tinh, nếu không có gì thì tôi về phòng trước đây, tôi phải đi tắm!" Lưu Tiểu Viễn nói.
Trong hoàn cảnh mơ hồ như vậy, Lưu Tiểu Viễn sợ anh không kiềm chế được sức mạnh của anh, làm ra chuyện xấu gì đó.
Cho nên, cách tốt nhất chính là rời khỏi nơi này, để "Ngũ Chỉ cô nương" dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người anh.
Mộ Dung Vũ Yến là con gái, con gái thì phải e thẹn, vì thế, khi nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Mộ Dung Vũ Yến gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng ừ.
Được Mộ Dung Vũ Yến cho phép, Lưu Tiểu Viễn lập tức đi ra khỏi phòng của Mộ Dung Vũ Yến.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Mộ Dung Vũ Yến tức giận dậm chân, đôi môi nhỏ nhắn hờn dỗi, không hài lòng nói: "Bình thường thì hư hỏng, đến lúc quan trọng thì lại không hư.”
Bởi vì, vừa nãy Mộ Dung Vũ Yến đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Lưu Tiểu Viễn ăn tươi nuốt sống rồi, ai ngờ Lưu Tiểu Viễn lại đột nhiên rút lui, khiến Mộ Dung Vũ Yến trở tay không kịp.
Quay về phòng mình, Lưu Tiểu Viễn lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh để nước lạnh chảy xuống đầu anh.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn bắt đầu vát vả với "Ngũ Chỉ cô nương” của mình, rất lâu rất lâu, dưới sự nỗ lực của "Ngũ Chỉ cô nương", cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa dục VỌng.
"Haizz!l Vẫn là "Ngũ Chỉ cô nương" thì tốt hơn, dù mình có bao nhiêu người phụ nữ, cô ấy cũng không oán thán, chỉ cần mình cần, cô ấy sẽ âm thầm hy sinh vì mình!" Lưu Tiểu Viễn nhìn bàn tay phải của anh mà nói.
Tắm nước lạnh xong, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nằm dài trên chiếc giường êm ái, rất nhanh đã buôn ngủ.
"Cộc cộc!" Lưu Tiểu Viễn bị tiếng gõ cửa đánh thức, Lưu Tiểu Viễn mở mắt, dụi mắt rồi nhìn ra cửa hỏi: "AI đó?"
"Là tôi, Tiểu Viễn." Giọng Mộ Dung Vũ Yến truyền đến từ ngoài cửa, trong giọng nói có chút lo lắng. Lưu Tiểu Viễn xuống giường, mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mộ Dung Vũ Yến nói: "Vừa nãy Linh San gọi điện cho tôi, nói anh ấy chết trong biệt thự rồi."
Lưu Tiểu Viễn đã biết chuyện này từ lâu, không cảm thấy lạ chút nào, người giết Đàm Kiến Nghiệp chính là hai tu sĩ đó.
Thấy vẻ mặt không hề ngạc nhiên của Lưu Tiểu Viễn, Mộ Dung Vũ Yến không nhịn được hỏi: "Tiểu Viễn, anh đã biết trước rồi đúng không?”
Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cô còn nhớ hôm nay chúng ta đến nhà Đàm Linh San, lúc ra ngoài đã gặp hai người đàn ông không?”
Mộ Dung Vũ Yến gật đầu nói: "Nhớ chứ, bọn họ còn gây phiền phức cho anh nữa mà? Tiểu Viễn, có phải bọn họ giết bố của Linh San không?”
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Thông minh, chính bọn họ đã giết bố của Linh San."
Mộ Dung Vũ Yến nghe vậy, lập tức lấy điện thoại ra, nói: "Tôi phải nói chuyện này cho Linh San biết."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Không cần đâu, nói cho Linh San biết cũng vô ích, bởi vì hai người giết bố của Linh San không phải người bình thường, nếu Linh San biết chuyện này, cô ấy sẽ càng nguy hiểm hơn."
Lưu Tiểu Viễn không nói rằng hai người đó đã bị anh giết, vì Lưu Tiểu Viễn không muốn Mộ Dung Vũ Yến nghĩ rằng anh là một tên giết người không chớp mắt.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Mộ Dung Vũ Yến thấy có lý, chuyện này không phải người bình thường có thể làm, tốt nhát là đừng để Linh San biết.
Mộ Dung Vũ Yến bỏ điện thoại vào túi, rồi nói: "Tiểu Viễn, chúng ta đến thăm Linh San đi, nhà cô ấy xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ Linh San chắc hẳn rất đau lòng, rất cần người an ủi, chúng ta đến thăm cô ấy đi."
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Mộ Dung Vũ Yến.
Đến khu nhà nơi ở của Đàm Linh San, thấy biệt thự nhà Đàm Linh San xung quanh vây kín những người dân tò mò đến hóng chuyện, cảnh sát ở đây đã kéo dây cảnh giới ngăn cách. Trong khu nhà xảy ra chuyện như vậy, người chết lại là Đàm Kiến Nghiệp - người có tiếng tăm lừng lẫy, đây đương nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Mặc dù kết quả điều tra là bị giết, cũng đã tìm được hình ảnh của hai người từ camera giám sát nhưng lại không biết chút thông tin nào về hai người này, hai người này cứ như đột nhiên xuất hiện trên đời vậy.
Tuy nhiên, những người điều tra cuối cùng cũng phát hiện, hai người này đã chặn Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến ở cổng khu nhà, cảm thấy đây là một đột phá.
Vừa phát hiện ra tình hình này, liền có người báo cáo rằng đã nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến đến.
Những người điều tra cảm thấy đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, vừa nghe đến thì hai người đã xuất hiện, liền lập tức cho người đưa Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến vào.
Vừa vào, Lưu Tiểu Viễn đã cảm thấy không khí không ồn, đây giống như đang đối xử với anh như một tên tội phạm vậy.
Hơn nữa, sau khi vào, họ đã tách Mộ Dung Vũ Yến và Lưu Tiểu Viễn ra, thâm ván riêng.
"Anh tên Lưu Tiểu Viễn phải không?", người điều tra hỏi.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Tôi tên là Lưu Tiêu Viễn, xin hỏi các anh có gì muốn hỏi."
Người điều tra nói: "Chúng tôi thấy hôm nay anh nói chuyện với hai kẻ giết hại Đàm Kiến Nghiệp ở cổng lớn, sau đó lại lên xe của hai tên sát thủ đó, xin anh giải thích với chúng tôi, anh có quan hệ gì với hai tên sát thủ đó?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi căn bản không quen biết hai người này, anh nói có quan hệ gì chứ.”
Lưu Tiểu Viễn biết, người điều tra đang nghi ngờ anh cũng tham gia vào vụ giết hại Đàm Kiến Nghiệp lần này.
Người điều tra thấy câu trả lời của Lưu Tiểu Viễn, rõ ràng là không tin, mặt lạnh như tiền, nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: " Lưu Tiểu Viễn, tôi khuyên anh tốt nhất nên nói thật, chính sách của chúng tôi thì anh biết đáy, thành khẩn khai báo thì được khoan hồng, chống đối thì đương nhiên sẽ nghiêm trị!”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi nói chính là sự thật, chẳng lẽ anh muốn tôi nói dối sao. Thôi được rồi, tôi còn có việc, tôi đi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận