Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 347: Giả vờ ngốc nghếch 1

Chương 347: Giả vờ ngốc nghếch 1Chương 347: Giả vờ ngốc nghếch 1
Chương 347: Giả vờ ngốc nghéch 1
Hai người đồng thanh hỏi: "Cách gì hay?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cách hay này chính là chuyện của hai người, hai người tự giải quyết đi!"
Trời ạ! Trần Ba và Triệu Hạo Nam nghe xong lời này thì suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này hai người đàn ông cũng hiểu ra, Lưu Tiểu Viễn căn bản không ngốc, mà vẫn luôn coi hai người bọn họ như trò đùa.
"Được rồi, tôi cũng không làm phiền hai người giải quyết ván đề nữa, tôi đi trước đây. Đúng rồi, Huyết Linh Chi tôi cũng không cần nữa, còn Huyết Linh Chỉ là của ai, thì tùy thuộc vào bản lĩnh của hai người!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn quay người bỏ đi.
Triệu Hạo Nam nghe xong lời này thì tức giận đến nỗi mặt mày tái mét, bởi vì câu nói cuối cùng của Lưu Tiểu Viễn rõ ràng là đang nói với Trần Ba, chỉ cần anh ta có bản lĩnh, thì Huyết Linh Chi sẽ là của anh ta.
Ban đầu Trần Ba đã cho rằng Triệu Hạo Nam lấy được Huyết Linh Chi, sau đó để kéo Lưu Tiểu Viễn xuống nước, Triệu Hạo Nam lại tự mình thừa nhận bản thân có Huyết Linh Chi. Tình hình như thế này, cho dù Iriệu Hạo Nam có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Lưu Tiểu Viễn vừa đi, Trần Ba lập tức tấn công Triệu Hạo Nam, muốn lầy Huyết Linh Chi trên người Triệu Hạo Nam. Lưu Tiểu Viễn đi được một lúc thì nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt phía sau. Anh cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không nán lại trong núi nữa, mà trực tiếp xuống núi.
Đến khi ra khỏi núi, Lưu Tiểu Viễn mới hát hiện quần áo trên người mình đã bị cây bụi xé rách, trên cánh tay có nhiều vết xước.
Lưu Tiểu Viễn về đến nhà, trước tiên là tắm nước lạnh, sau đó anh cũng lười đi làm, nằm luôn trên giường tre nghỉ ngơi.
Lưu Tiểu Viễn ngủ được một giác, lúc tỉnh lại thì thấy Trần Ba đứng trước mặt mình, mặt mũi bằm dập, quần áo cũng rách nát khắp nơi, trông như một kẻ ăn xin.
Thấy bộ dạng thảm hại của Trần Ba, Lưu Tiểu Viễn muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Anh ngồi dậy trên giường tre, nhìn Trần Ba với vẻ ngạc nhiên hỏi: "Trần tiên sinh, anh làm sao thế?"
Trần Ba nghĩ thằm, đồ khốn kiếp này giả vờ hồ đồ với tôi đúng không, tôi bị sao chẳng lẽ cậu còn không biết à2"
"Đánh nhau với tên họ Triệu kia thành ra thế này." Trần Ba tức giận nói.
Lưu Tiểu Viễn lúc này mới vỗ đầu mình, nói: "Ôi chao, nhìn cái đầu này của tôi, sao lại quên mát chuyện này, ngủ một giấc là đầu óc choáng váng hét cả!"
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
"Đúng rồi, Trần tiên sinh, anh có lấy được Huyết Linh Chi không?" Lưu Tiểu Viễn tiếp tục hỏi.
Trần Ba thở dài nói: "Ôi Lưu tiên sinh, cậu không biết đâu. Cái tên họ Triệu kia đáng ghét lắm, trên người cậu ta căn bản không có Huyết Linh Chi, trước đó cậu ta nói sẽ chia Huyết Linh Chi cho cậu hoàn toàn là lừa cậu đấy. Bà mẹ nó, Huyết Linh Chi căn bản không nằm trong tay cậu tai"
Nghe Trần Ba nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức cũng giả vờ ra vẻ phẫn nộ, đứng dậy khỏi giường tre, mắng: "Mẹ kiếp, cái tên Triệu Hạo Nam này đúng là đồ khốn nạn, dám lừa tôi, thật đáng ghét!"
Trần Ba phụ họa: "Tôi đã nói với cậu rồi mà, tên họ Triệu đó sống chó lắm. Lưu tiên sinh, lần sau cậu mà gặp lại tên đó thì đừng khách sáo với cậu ta làm gì.”
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Trần Ba, trong lòng âm thầm cười khẩy, anh đúng là tính toán giỏi, xúi giục tôi và Triệu Hạo Nam đánh nhau, anh ngồi hưởng lợi chứ gì?
Trần Ba dùng thủ đoạn nhỏ như vậy, đương nhiên Lưu Tiểu Viễn có thể nhìn ra ngay. Nhưng anh lại giả vờ trúng kế, gật đầu nói: "Ừ, Trần tiên sinh nói đúng, lần sau gặp Triệu Hạo Nam, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta."
Nói xong lời này, Lưu Tiểu Viễn lập tức tỏ ra vẻ khó xử, Trần Ba thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy? Lưu tiên sinh?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Là thế này, cái tên Triệu Hạo Nam này là đệ tử của Lưu Vân tông, còn tôi chỉ là một thiếu niên nông thôn bình thường, tuy rằng nhờ cơ duyên xảo hợp mà trở thành cao thủ Minh kình, nhưng đối mặt với đệ tử tông môn như Triệu Hạo Nam, tôi thấy áp lực lắm!" Trần Ba nghe vậy, trong lòng thầm chửi, tên nhóc này đúng là không biết xấu hổ, một tên gà mờ Minh kình nho nhỏ, vậy mà cũng dám nhận là cao thủ, nếu để những cao thủ Ám kình hoặc Hóa kình nghe thấy, chẳng phải sẽ cười rụng răng Sao.
"Lưu tiên sinh, chuyện này cậu không cần lo lắng, tuy rằng Triệu Hạo Nam là đệ tử của Lưu Vân tông, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đệ tử không được coi trọng mà thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ ủng hộ cậu, sau lưng tôi cũng có tông môn chống lưng." Trần Ba vỗ vai Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn đã sớm nghi ngờ Trần Ba cũng là đệ tử của tông môn, chỉ là trước đây anh ta luôn tránh không nói, không ngờ lần này lại chủ động nói ra.
"Ô? Trần tiên sinh à đệ tử của tông môn nào, có thể giới thiệu tôi gia nhập tông môn của anh không?" Lưu Tiểu Viễn vẻ mặt kích động hỏi.
Trần Ba để thuyết phục Lưu Tiểu Viễn đi đối phó với Triệu Hạo Nam, đành phải nói ra lai lịch của mình, hơn nữa, đây cũng không phải là bí mật gì.
"Tông môn của tôi tên là Thanh Dương môn, mạnh hơn cái Lưu Vân tông của Triệu Hạo Nam không biết bao nhiêu lần, Lưu Vân tông của bọn họ trước mặt Thanh Dương môn của chúng tôi, chẳng là cái thá gì cả! Yên tâm, chỉ cần tôi nói một câu, thì cậu sẽ có thể trở thành đệ tử của Thanh Dương môn." Trần Ba vỗ ngực khoác lác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận