Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1050: Gặp gỡ tình cờ 1

Chương 1050: Gặp gỡ tình cờ 1Chương 1050: Gặp gỡ tình cờ 1
Chương 1050: Gặp gỡ tình cờ †
Lưu Tiểu Viễn thấy Trần Xảo Linh tỏ vẻ ám ức như vậy, thật không biết cô đang làm trò gì, anh có bắt nạt cô đâu, sao lại tỏ vẻ như anh đang cưỡng bức cô vậy.
"Tôi quá đáng chỗ nào?" Lưu Tiểu Viễn hỏi ngược lại, rồi phẩy tay, nói: "Thôi được rồi, tôi lười chấp cô, tôi nướng thỏ ăn đây, tôi đói quá rồi."
"Không được ăn con thỏ đó!" Trần Xảo Linh lập tức dùng Phi kiếm chỉ vào Lưu Tiểu Viễn: "Thả con thỏ ra."
Lưu Tiểu Viễn cầm con thỏ trong tay nhìn Trần Xảo Linh hỏi: "Con thỏ này là của cô sao?"
Trần Xảo Linh lắc đầu nói: "Không phải, con thỏ này không phải của tôi."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không phải của cô thì tôi ăn con thỏ này liên quan gì đến cô, cô đúng là chó cắn chuột, việc gì cũng xen vào.”
Một câu nói lại khiến Trần Xảo Linh tức đến mặt mày tái mét, tên này thật đáng ghét, nếu Trần Xảo Linh đánh lại được Lưu Tiểu Viễn thì cô đã ra tay dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn từ lâu rồi.
Nhưng Trần Xảo Linh biết mình không phải là đối thủ của anh, chỉ đành tức đến nghiền răng.
"Thỏ đáng yêu như vậy, sao anh lại giết nó để ăn? Anh còn có lương tâm không?" Trần Xảo Linh trách móc.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trần Xảo Linh nói: "Cô gái, tôi thấy cô tu luyện đến mức đầu óc đàn độn rồi, tôi khuyên cô nên xem Thề giới động vật đi!"
Nghe Lưu Tiểu Viễn lại mắng mình, Trần Xảo Linh càng tức giận hơn nhưng nghe đến câu sau, Lưu Tiểu Viễn bảo cô ta xem Thế giới động vật, Trần Xảo Linh thấy rất tò mò, không biết Thế giới động vật là gì.
“Tóm lại, anh không được ăn con thỏ này!" Trần Xảo Linh tuy rất tò mò Thế giới động vật là gì nhưng lại không tiện hỏi.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Trần Xảo Linh, biết có cô ở đây thì không thẻ ăn thịt thỏ được, đành phải thả con thỏ ra.
"Được rồi, giờ cô hài lòng chưa? Thoải mái chưa?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Trần Xảo Linh một cách khó chịu, cô đúng là thích xen vào chuyện của người khác, mình ăn con thỏ cũng phải quản.
Chết tiệt, thôi thì đến thị trần gần đây ăn cơm vậy.
Thấy Lưu Tiểu Viễn thả con thỏ ra, Trần Xảo Linh đột nhiên thấy Lưu Tiểu Viễn cũng không đến nỗi nào.
"Anh có thể gia nhập Thiên Kiếm Tông của chúng tôi không?" Trần Xảo Linh một lần nữa mời Lưu Tiểu Viễn gia nhập Thiên Kiếm Tông của họ.
Lưu Tiểu Viễn cười lắc đầu nói: "Không hứng thú, huống hồ là gia nhập môn phái cùng cô.”
"Anh..." Trần Xảo Linh tức đến nỗi lại không nói nên lời, dậm chân một cái, rất tức giận.
Lưu Tiểu Viễn không quan tâm nhiều như vậy, không ăn được thịt thỏ thì chỉ còn cách đến thị trần gần đó ăn thôi.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức bay xuống núi, còn Trần Xảo Linh đến đây làm gì? Lưu Tiểu Viễn không có hứng thú muốn biết, vì không liên quan đến anh.
Thấy Lưu Tiểu Viễn bay đi, Trần Xảo Linh muốn đuổi theo nhưng nghĩ đến việc mình đến Ngọc Tiêu Các có việc nên đành dừng bước, nhìn theo hướng Lưu Tiểu Viễn biến mắt, dậm chân thật mạnh.
Lưu Tiểu Viễn tìm thấy một thị trấn gần đó, lập tức tìm một quán ăn, gọi hai món rồi bắt đầu ăn.
Ăn xong, Lưu Tiểu Viễn mới phát hiện mình không mang tiền, chết tiệt, giò thì rắc rối rồi, chẳng lẽ phải ăn quyt sao. Lưu Tiểu Viễn lục khắp người, quả thực không mang theo ví nhưng chợt nhớ ra trên Wechat của điện thoại có tiền, thế là dùng điện thoại để thanh toán, coi như giải quyết được sự bối rối này, nếu không thì thực sự phải ăn quyt rồi.
Ăn no nê, Lưu Tiểu Viễn tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, bụng ăn quá no, không nên vận động mạnh, đợi nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.
Nghỉ ngơi khoảng hơn nửa tiếng, Lưu Tiểu Viễn mới lên đường bay về nhà nhưng đột nhiên phát hiện phía trước có hai bóng dáng xinh đẹp, nhìn kỹ thì thây đó là Trần Xảo Linh và sư phụ của Dương Tử Hàm là Dương Tâm Nhi.
Hai người phụ nữ này sao lại ởi cùng nhau, họ lại đi đâu thế này? Lưu Tiểu Viễn phát hiện ra tung tích của hai người phụ nữ, hai người họ đương nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Tiểu Viễn.
Ngay lập tức, hai người dừng lại, đứng giữa hư không quay người lại, chờ Lưu Tiểu Viễn đến.
"Lưu Tiểu Viễn, cậu theo dõi chúng tôi làm gì?” Dương Tâm Nhi lạnh lùng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tâm Nhi, nói: "Có phải cô tự cho rằng mình là quá tốt không, tôi về nhà, lẽ nào không trung này là địa bàn của cô, chỉ cho cô đi, không cho tôi bay sao?"
"Cậu..." Dương Tâm Nhi tức đến nói không nên lời, một lúc sau mới nói: "Tôi thấy cậu chính là cãi chày cãi cối, rời khỏi Ngọc Tiêu Các lâu như vậy nhưng vẫn bám theo chúng tôi, cậu chắc chắn cố ý làm vậy."
Thấy Dương Tâm Nhi tỏ vẻ tự cho mình là đúng, Lưu Tiểu Viễn tức điên lên.
"Tôi đói bụng nên đã ăn cơm ở thị trấn gần đó. Chết tiệt, Ngọc Tiêu Các của các người đúng là keo kiệt, tôi đến Ngọc Tiêu Các của các người làm khách mà không được uống lấy một ngụm nước." Lưu Tiểu Viễn tức giận nói.
Trần Xảo Linh giúp Lưu Tiểu Viễn nói: "Đúng vậy, vừa nãy tôi thấy anh ấy còn muốn nướng một con thỏ để ăn, bị tôi ngăn lại!"
Thấy Trần Xảo Linh vào thời khắc quan trọng lại đứng ra làm chứng cho mình, Lưu Tiểu Viễn thấy người phụ nữ này cũng không đến nỗi nào.
"Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, đừng nghĩ mọi người đều bản thỉu như vậy, đừng tưởng ai cũng giống bà." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dương Tâm Nhi tức lắm nhưng không tiện nói gì, đành nói với Trần Xảo Linh: "Chúng ta đi, đừng để ý đến người này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận