Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 894: Thây Giả

Chương 894: Thây GiảChương 894: Thây Giả
Chương 894: Thầy Giả
"Anh rễ, anh về làm gì? Em ngủ ở sofa là được rồi!" Phương Trình Bạch cười hì hì kéo tay Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cậu ngủ sofa, vậy tôi ngủ ở đâu?”
Phương Trình Bạch cười hì hì nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh rễ, anh còn đùa em nữa phải không, anh còn ngủ ở đâu, đương nhiên là phòng chị họ em rồi, đều là đàn ông với nhau cả, anh đừng giả vờ trong sáng trước mặt em."
Tôi giả vờ trong sáng cái đầu cậu, tôi với chị họ cậu không có một xu quan hệ, nhiều nhất chỉ là nắm tay một cái mà thôi.
"Yên tâm đi anh rễ, em ngủ rất say, cho dù sét đánh cũng không tỉnh." Phương Trình Bạch cười nói.
Tên này có ý gì, Lưu Tiểu Viễn lập tức hiểu ngay, chỉ muốn đá tên này một phát, hóa ra tên này còn là một tên đáng khinh.
"lôi với chị họ cậu trong sạch, cậu đừng mở miệng nói lung tung." Lưu Tiểu Viễn nhìn Phương Trình Bạch nói.
Phương Trình Bạch nói: "Anh rẻ, nếu vẫn còn trong sạch, thì càng phải nắm bắt cơ hội chứ, cơ hội này thoáng qua là mất, phải trân trọng cơ hội trước mắt, tối nay em ở đây, hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho anh mà. Anh xem, sofa nhỏ như vậy, em ngủ sofa thì anh không có chỗ, như vậy chị họ em chắc chắn không đành lòng để anh ngủ dưới đất, chắc chắn sẽ để anh ngủ trên giường, đến lúc đó không phải là anh thành công rồi sao."
Tôi thành công cái đầu cậu, Lưu Tiểu Viễn thấy tên Phương Trình Bạch này đúng là thiếu đánh, cũng không biết suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu.
Hai ngày nay, Lưu Tiểu Viễn đều ở cùng Mộ Dung Vũ Yến, tay của Mộ Dung Vũ Yến càng ngày càng lạnh, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn càng thêm lo lắng.
Nhưng mà, Mộ Dung Vũ Yến lại không hề biết gì về sự thay đổi trên cơ thể mình, như vậy cũng tốt, ít nhất mỗi ngày cô vẫn sẽ sống vui vẻ.
Buổi tối hôm đó, Lưu Tiểu Viễn đến ngọn đồi phía Tây ngoại ô, khi Lưu Tiểu Viễn đến nơi thì đã có 7,8 tu sĩ đến rồi. Sau khi những tu sĩ này nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn đến, thì đều liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, cũng không nói gì, không có ai tiến đến chào hỏi.
Những người này không chào hỏi mình, thì Lưu Tiểu Viễn cũng sẽ không đến bắt chuyện với bọn họ, Lưu Tiểu Viễn quét mắt nhìn những tu sĩ này một cái, có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, cũng có tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đợi trong chốc lát, lại có một tu sĩ bay tới, tu sĩ này là một tên béo, cũng là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, sau khi bay đến đây, tên béo liền chào hỏi với mọi người, tự giới thiệu.
Kết quả là những tu sĩ này đều không để ý đến tên béo, tên béo cũng mặt dày, không có việc gì cả.
Cuối cùng, tên béo đi đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Người anh em, xin chào, tôi tên là Giả Hữu Đạo."
Lưu Tiểu Viễn thấy đối phương đã chủ động chào hỏi, cũng không thể nào lạnh lùng với người ta được, cười nói: "Xin chào, tôi tên Lưu Tiểu Viễn."
Giả Hữu Đạo thấy Lưu Tiểu Viễn không lạnh lùng như những tu sĩ khác, lập tức cười hì hì trò chuyện với Lưu Tiểu Viễn.
"Người anh em, nghe nói trong mộ phản lần này có đồ tốt, đến lúc đó chúng ta liên thủ, như vậy mới có thể lấy được đồ, cậu thấy thế nào?" Giả Hữu Đạo cười nói: "Cậu xem, bên kia có cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu chúng ta không liên thủ thì đừng hòng lấy được đồ."
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn những tu sĩ bên kia một cái, đúng như Giả Hữu Đạo nói, nếu tu sĩ Luyện Khí kỳ không liên thủ thì có lẽ đồ sẽ bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ cướp mắt.
Nhưng mà Lưu Tiểu Viễn không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, Lưu Tiểu Viễn có hệ thống vô địch thần cáp, đến lúc đó triệu hồi ra tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vẫn có thể giết tứ phương.
Vì vậy, đối với lời đề nghị hợp tác của Giả Hữu Đạo, Lưu Tiểu Viễn cười nói: “Tôi thích một mình độc lai độc vãng.”
Giả Hữu Đạo vẫn không từ bỏ, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Lưu Tiểu Viễn, nói: "Người anh em, loại tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm, sức mạnh của một người dù có lớn đến mấy cũng không bằng sức mạnh của tập thê."
Lưu Tiểu Viễn nhìn Giả Hữu Đạo, hỏi: "Anh là giáo viên phải không, hơn nữa còn là dạy tư tưởng chính trị phải không?"
Giả Hữu Đạo nghe vậy, kinh ngạc nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Người anh em, sao cậu biết? Chẳng lẽ trong nhà cậu có thân thích là học trò của tôi?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Nhà tôi không có thân thích nào học ở chỗ anh, tôi đoán thế thôi."
Giả Hữu Đạo nghe vậy, nói: "Người anh em, cậu đoán trúng phóc như vậy rất lợi hại, người anh em, hãy cân nhắc một chút lời đề nghị của tôi đi, chúng ta hợp tác với nhau, như vậy mới có thể phát huy tối đa sức mạnh chiến đấu của chúng ta.”
"Chẳng phải có một bài hát hát thế này sao, đoàn kết chính là sức mạnh, vì vậy, chúng ta phải đoàn kết lại."
Nghe Giả Hữu Đạo cứ ở đây chít chít meo meo không ngừng, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy tai mình sắp chai đến nơi rồi, tên Giả Hữu Đạo này đúng là quá lắm mồm, Lưu Tiểu Viễn thực sự nễ phục anh ta.
"Thầy Giả, đợi chúng ta đến nơi rồi nói sau, được không?" Lưu Tiểu Viễn nói.
Giả Hữu Đạo nói: "Cũng đúng, hiện tại mộ phần còn chưa mở, nói gì cũng còn sớm, đợi vào trong rồi nói tiếp."
"Đúng rồi, người anh em, cậu lấy được tin tức này từ đâu thế?" Giả Hữu Đạo cười hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi nghe người khác nói, còn anh thì sao?" Giả Hữu Đạo nói: "Tôi cũng nghe được từ miệng người khác nói, nhưng mà cậu không nghi ngờ chút nào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận