Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 524: Một cước đá bay 2

Chương 524: Một cước đá bay 2Chương 524: Một cước đá bay 2
Chương 524: Một cước đá bay 2
Ngay khi mọi người kinh ngạc trước thân thủ lợi hại của Sở Thiên Thư, thì Sở Thiên Thư đã bị Lưu Tiểu Viễn đá bay ra ngoài, ngã thẳng xuống đắt.
Những người hóng hớt một lần nữa ngây người, vừa nãy họ còn khen thân thủ của Sở Thiên Thư lợi hại, thế mà chỉ một giây sau Sở Thiên Thư đã bị người ta đá bay, cái tát này đánh thật là đau.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Lưu Tiểu Viễn vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cú đá đá bay Sở Thiên Thư vừa nãy đã đạp xuống đắt.
Lúc này, mọi người nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt có chút sợ hãi, họ phát hiện ra rằng người nông dân ở vùng quê này không hề đơn giản.
Sở Thiên Thư ngã xuống đất, hai tay ôm bụng, cả người co lại như con tôm, đau đớn kêu rên.
Người đàn ông vừa nãy lấy điện thoại ra thấy cảnh này, tự lâm bằm nói: "Xem ra phải gọi 120 đến đây vì Sở Thiên Thư rồi."
Sau khi đá bay Sở Thiên Thư, Lưu Tiểu Viễn chậm rãi đi đến trước mặt Sở Thiên Thư.
Mọi người thấy cảnh này, đều đoán Lưu Tiểu Viễn muốn làm gì?
"Tên nhà quê kia muốn làm gì? Không phải là muốn giết Sở Thiên Thư chứ?"
"Vừa nãy Sở Thiên Thư còn nói muốn anh ta nửa đời sau phải ngồi xe lăn, anh ta không phải là muốn để Sở Thiên Thư nửa đời sau phải ngồi xe lăn chứ?"
Sở Thiên Thư là công tử, không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không người tổ chức tiệc rượu sẽ gặp rắc rồi.
Vì vậy, lập tức có người tiến lên can ngăn, ngăn không cho Lưu Tiểu Viễn làm hại Sở Thiên Thư lần nữa.
Lúc Sở Thiên Thư bắt nạt Lưu Tiểu Viễn, căn bản không có ai lên can ngăn, bây giờ ngược lại, lập tức có người lên khuyên hòa, đây chính là hiện thực!
Ai bảo một người là nông dân ở vùng quê, một người là công tử Thủ Đô, nặng nhẹ thế nào, nhìn là biết ngay.
Đối với những kẻ thế này, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên là ghét nhất, thấy họ tươi cười chắn trước mặt mình, Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng: "Cút!"
Bị Lưu Tiểu Viễn quát như vậy, những người khuyên hòa lập tức sợ hãi rụt cổ, chủ động nhường đường.
Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn những người này, dọa họ lập tức cúi đầu xuống.
Những người này tuy đều có bối cảnh, có địa vị, nhưng bình thường chỉ có họ bắt nạt người khác, căn bản không cần sợ những người có thân phận như Lưu Tiểu Viễn.
Nhưng mà, bọn họ đều hiểu đạo lý "thất phu giận dữ máu phun năm bước" nếu chọc giận tên nhà quê này, chính mình sẽ phải chịu đau đớn về thể xác.
Vì vậy, mọi người lựa chọn tránh mũi nhọn của anh, đợi sau khi rời khỏi tiệc rượu, sẽ nghĩ cách dùng quan hệ dạy dỗ tên nhà quê này làm người.
Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt Sở Thiên Thư, từ trên cao nhìn xuống Sở Thiên Thư đang nằm dưới đất, cười hỏi: "Thế nào, một cú đá này thoải mái không?”
Sở Thiên Thư thấy Lưu Tiểu Viễn, hai mắt phun lửa giận dữ, hét lớn đầy tức giận: "Tiểu tử, tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày..."
"Tiệc rượu tốt như vậy, mày ở đây ồn ào, làm ảnh hưởng đến không khí của tiệc rượu này!" Lưu Tiểu Viễn nói xong, giơ chân đặt lên miệng Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư đương nhiên là lắc đầu muốn tránh, nhưng anh ta vừa động, lực ở chân của Lưu Tiểu Viễn lại tăng thêm một chút, cuối cùng, Sở Thiên Thư muốn dùng hai tay kéo chân của Lưu Tiểu Viễn xuống.
Đôi mắt của Lưu Tiểu Viễn lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: "Nếu mày dám động, tao chặt đứt hai tay mày!"
Sở Thiên Thư thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Tiểu Viễn, lập tức sợ hãi dừng tay, vì anh ta chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, ánh mắt này thật sự quá đáng sợ, giống như ánh mắt của ác quỷ địa ngục.
"Người anh em này, xin anh nễ mặt tôi, chuyện này bỏ qua đi, được không?" Một người đàn ông đi đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, nắm tay Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Người đàn ông này tên là Trương Thần Huy, bố anh ta là Trương Thanh là một trong những ông trùm giới thương mại của Thủ Đô, tiệc rượu lần này chính là do anh ta tổ chức, tòa biệt thự lớn này cũng là tài sản của anh ta.
Trương Thần Huy cũng là công tử Thủ Đô, chỉ có điều những người mà Trương Thần Huy tiếp xúc phải cao hơn Sở Thiên Thư một bậc.
Trương Thần Huy thấy Sở Thiên Thư bị Lưu Tiểu Viễn bắt nạt như vậy, hơn nữa tiệc rượu lần này lại do mình tổ chức, nếu Sở Thiên Thư xảy ra chuyện gì, đối với anh ta là rất bát lợi.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Trương Thần Huy, nhàn nhạt hỏi: "Nễể mặt anh?”
Trương Thần Huy lập tức cười gật đầu nói: "Đúng vậy, anh hãy tha cho Sở Thiên Thư đi." "Anh là cái thá gì? Mặt mũi anh đáng giá bao nhiêu?" Lưu Tiểu Viễn hỏi ngược lại một câu, sau đó không thèm để ý đến Trương Thần Huy nữa.
Chết tiệt, lúc Sở Thiên Thư vênh váo, sao không thấy anh ra mặt kéo Sở Thiên Thư lại, nói bỏ qua đi cho rồi?
Trương Thần Huy nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét, chưa từng có ai dám nói chuyện với anh ta như thé, tên nhà quê thật sự quá ngông cuông.
Là công tử Thủ Đô, tính tình của Trương Thần Huy đương nhiên không dễ chọc, anh ta tập tức trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Làm người nên chừa đường lui, đây là Thủ Đô, không phải thôn quê các anhl" Những người hóng hớt thấy Lưu Tiểu Viễn và Trương Thần Huy cãi nhau, lập tức lại thấy có chuyện hay để xem.
Mộ Dung Vũ Yến lần này có chút lo lắng cho Lưu Tiểu Viễn, bởi vì gia thế của Trương Thần Huy không phải Sở Thiên Thư có thể so sánh được, bố của Trương Thần Huy là Trương Thanh, ông ta quen biết rất nhiều nhân vật lớn trong giới quan trường, đây cũng là nguyên nhân khiến những năm gần đây sự nghiệp kinh doanh của nhà họ Trương ngày càng lớn mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận