Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 749: Ăn sạch Tô Vũ

Chương 749: Ăn sạch Tô VũChương 749: Ăn sạch Tô Vũ
Chương 749: Ăn sạch Tô Vũ
Thấy Tô Vũ vẫn còn do dự, Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Tô Vũ, sao thế? Có phải hối hận rồi không? Sợ rồi sao?"
Đây chính là điển hình của kiểu kích tướng pháp nhưng Tô Vũ lại thật sự trúng kế, vốn còn do dự không quyết, nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, lập tức nắm lấy cậu nhỏ của Lưu Tiểu Viễn, sau đó ngắm chuẩn mục tiêu, rồi ngồi xuống.
"ÁI" Do tốc độ của Tô Vũ hơi nhanh, cộng thêm chuyện Tô Vũ vẫn còn là gái trinh, cho nên, lần này khiến Tô Vũ đau đến kêu lên một tiếng, lông mày đều nhíu lại.
Thấy Tô Vũ như vậy, Lưu Tiểu Viễn giang hai tay ra, từ từ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó hỏi: "Đau à?”
"Ừm!" Tô Vũ vẻ mặt đau khỗ nói, vừa rồi đúng là quá đau, giống như thân thể bị người ta xé ra một vết vậy.
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Tô Vũ vẫn còn trong trắng, lập tức mừng rỡ. Anh biết Tô Vũ không giống Vương Tình, không thích hợp tấn công ngay, phải đợi cô từ từ thích ứng, mới có thể tấn công.
Thế là, hai người cứ ôm chặt như vậy, cảm nhận hơi thở của đối phương.
Một lúc lâu sau, Tô Vũ mới nói: "Anh có thể động rồi, em cảm thấy không đau nữa."
Chuyện tiếp theo đương nhiên là không thể nói chi tiết, rất nhanh trong phòng đã vang lên âm thanh không dành cho trẻ em.
Xong việc, Lưu Tiểu Viễn ôm chặt Tô Vũ, tận hưởng hơi ám của nhau.
"Anh định giải quyết với chị em thế nào? Chẳng lẽ anh muốn cả hai chị em em sao?" Tô Vũ sau khi lấy lại sức thì nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không được sao?"
Tô Vũ cười khúc khích nói: "Em thì không sao, chỉ cần anh có bản lĩnh đó là được.”
U¡i chao! Xem ra Tô Vũ này đúng là một người phụ nữ hào phóng, đến cả chuyện này cũng không để ý.
Tô Vũ nói tiếp: "Nhưng chị em không dễ nói chuyện như em đâu, néu để chị ấy biết anh ngủ với em gái của chị ấy thì em đoán chị ấy sẽ giết anh mát." "Không nghiêm trọng đến vậy chứ?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Tô Vũ cười nói: “Có nghiêm trọng hay không, anh thử xem sẽ biết, dù sao theo em hiểu thì chị em sẽ như vậy."
"Được rồi, không nói đến chị em nữa, người ta còn muốn thoải mái một lần nữa!" Tô Vũ vừa nói, một bàn tay ngọc ngà từ từ trượt đến chỗ cậu nhỏ của Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt, đúng là một yêu tinh, tối nay xem ra phải gánh vác trọng trách trừ yêu diệt ma rồi.
Nghĩ đến bốn chữ trừ yêu diệt ma, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nhớ ra Tô Vũ không phải là một yêu tỉnh sao?
Cô là hồ ly tinh?
Chết tiệt! Mình thế mà lại làm tình với hồ ly tinh, như vậy chẳng phải là sẽ bị hồ ly tinh hút hết dương khí sao?
"Sao vậy?" Tô Vũ thấy cậu nhỏ của Lưu Tiểu Viễn đột nhiên teo lại, không còn sức chiến đấu, vội vàng hỏi, cô còn tưởng rằng cơ thể Lưu Tiểu Viễn xảy ra vấn đề gì.
Lưu Tiểu Viễn tất nhiên sẽ không nói thật, bởi vì đôi khi sự thật thường rất tổn thương.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không có gì, chỉ là quá mệt, muốn nghỉ ngơi một chút thôi, sẽ nhanh khỏi thôi."
Tô Vũ nói: "Em thấy anh ấy vừa nãy vẫn khỏe mà, sao tự nhiên lại thế này, em còn tưởng cậu em của anh có vấn đề thật."
"Anh đùa thôi, chỗ này mà có vấn đề thì còn ra thể thống gì nữa." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
"Không có vấn đề là tốt rồi." Tô Vũ cười híp mắt nói, đôi tay mềm mại không ngừng chơi đùa trên cậu nhỏ của Lưu Tiểu Viễn, cứ như coi đó là một món đồ chơi vậy.
"Hi hi... Cái này của đàn ông các anh đúng là kỳ lạ." Tô Vũ vừa chơi đùa vừa cười híp mắt nói, khiến Lưu Tiểu Viễn vô cùng ủ rũ.
Dưới sự trêu chọc của Tô Vũ, cậu nhỏ của Lưu Tiểu Viễn lập tức lại hừng hực khí thế, chuẩn bị hùng dũng oai vệ tiến công Tô Vũ.
"Yêu tinh, ăn gậy của ta này!" Lưu Tiểu Viễn không còn khách sáo nữa, lập tức đè Tô Vũ xuống dưới thân, phát động một đợt tấn công mới. Vì đêm qua hai người đại chiến quá khuya nên đến tận sáng hôm sau, đến tận khi Ân Tiểu Phi gõ cửa phòng, thì hai người mới tỉnh dậy.
Hai người vội vàng mặc quân áo, từ trên giường đứng dậy, vì Tô Vũ là lần đầu tiên nên vẫn còn hơi đau ở chỗ đó, nhất là lúc xuống giường, còn kêu lên một tiếng đau.
"Không sao chứ?" Lưu Tiểu Viễn nghe thấy tiếng kêu của Tô Vũ, vội vàng hỏi.
Tô Vũ liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, nói: "Còn không phải tại anh sao, còn hỏi."
"Được rồi, đều tại tại anh, là lỗi của anh hết, được chưa?"
Lúc hai người ra khỏi phòng thì đã thấy bố mẹ Ân Tiểu Phi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, cháo và thức ăn. "Tiểu Lưu huynh đệ, ngại quá, hai người ăn tạm nhé." Ân Tiểu Phi nói nói: "Điều kiện ở vùng núi chắc chắn không bằng ở thành phố các cậu được."
"Thé này đã là thịnh soạn lắm rồi." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Ăn sáng xong, Ân Tiểu Phi hỏi Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ sáng nay có muốn đến hang động xem không.
Lưu Tiểu Viễn nhìn sang Tô Vũ, hỏi ý cô có muốn đi không, vì đại chiến đêm qua, Lưu Tiểu Viễn sợ Tô Vũ không muốn đi.
Tô Vũ thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn, lập tức hiểu ý, nói: "Đi, vừa hay hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đến hang động xem thử."
"Được, vậy tôi đi lấy đèn pin đã "Ân Tiểu Phi lập tức nói. Đợi Ân Tiểu Phi đi lấy đèn pin, Lưu Tiểu Viễn ghé vào tai Tô Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua vừa mới đại chiến, chỗ đó của em không đau à?"
Tô Vũ liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, nói: "Hừ, chỗ đó của người ta còn lâu mới đau, anh chỉ như vậy thôi mà cũng đòi làm đau người ta à?”
"Vậy là ai vừa nãy xuống giường kêu áy một tiếng, nói cho anh biết đi?" Lưu Tiểu Viễn cười híp mắt hỏi.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Tô Vũ tức giận giẫãm một cái lên chân Lưu Tiểu Viễn, mắng một câu đáng ghét.
Rất nhanh, Ân Tiểu Phi đã tìm được ba chiếc đèn pin trong nhà, đưa cho Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ mỗi người một chiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận