Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1527: Quấy rây những ngày yên tĩnh

Chương 1527: Quấy rây những ngày yên tĩnhChương 1527: Quấy rây những ngày yên tĩnh
Chương 1527: Quấy rây những ngày yên tĩnh
Nói chuyện xong với mẹ, Lưu Tiểu Viễn trở về phòng, vì Đàm Yên Nhiên vẫn chưa có giường nên chỉ có thể ngủ cùng Lưu Tiểu Viễn. Còn Cố Vũ Tịch thì ngủ cùng Đàm Uyển Nghi trên một chiếc giường. Ngủ cùng Đàm Yên Nhiên trên một chiếc giường, đó chính là sự giày vò đối với Lưu Tiểu Viễn, người đẹp đang ngủ ngay bên cạnh nhưng lại không thể động vào, cảm giác đó thật muốn mạng người. Vất vả lắm mới ngủ được, trời đã gân sáng, vì vậy, bình thường Lưu Tiểu Viễn thường ngủ vào ban ngày, ban đêm thì nghiên cứu công pháp và trận pháp. Những ngày tháng thoải mái của Lưu Tiểu Viễn trôi qua thật dễ chịu nhưng luôn có người không muốn Lưu Tiểu Viễn sống những ngày tháng thoải mái như vậy.
Vào lúc Lưu Tiểu Viễn đang tự do tự tại tận hưởng cuộc sống ở nhà, cuối cùng cũng có người đến quấy rầy cuộc sống yên bình của Lưu Tiểu Viễn.
Một ngày nọ, người của phái Côn Luân đến, tìm Lưu Tiểu Viễn và nói với Lưu Tiểu Viễn rằng phái Côn Luân lại muốn Tô Tuyết làm thánh nữ và muốn lập tức đưa Tô Tuyết đến phái Côn Luân.
Tất nhiên Lưu Tiểu Viễn không đồng ý, đồ khốn, Tô Tuyết là vợ của Lưu Tiểu Viễn này, các người muốn đưa đi là có thể đưa đi sao, như vậy chẳng phải là không coi Lưu Tiểu Viễn này ra gì sao.
Lưu Tiểu Viễn lập tức từ chối: Không được, các người không được đưa vợ của tôi đi."
Thái độ của Lưu Tiểu Viễn rất cứng rắn, bất kể các người có phải là người của phái Côn Luân hay không, dù sao Tô Tuyết là vơ của anh. muốn đưa cô ấyV đi. phải hỏi xem Lưu Tiểu Viễn anh có đồng ý hay không.
Một trong những đệ tử của phái Côn Luân nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh phải suy nghĩ cho kỹ, anh không phải đang từ chối chúng tôi, mà là đang từ chối phái Côn Luân.
Ý của đối phương rất rõ ràng, anh đang chống đối phái Côn Luân, anh phải suy nghĩ cho kỹ. Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nói: "Ai dám động vào vợ của Lưu Tiểu Viễn này, tôi không quan tâm đối phương là ai, ngay cả trời cao, tôi cũng sẽ đâm thủng một lỗ."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, một trong những đệ tử của phái Côn Luân nói: "Lưu Tiểu Viễn, có những lời không thể nói bừa, anh biết không?"
Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói: 'Đương nhiên, tôi sẽ không nói gì quá phận nhưng có những lời, tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, đệ tử của phái Côn Luân nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh vẫn nên cân nhắc lại chuyện này, sau khi Tô Tuyết trở thành thánh nữ của phái Côn Luân chúng tôi, thân phận của cô ấy sẽ hoàn toàn khác, lập tức trở thành người đứng dưới một người, trên vạn người. Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói: "Xin lỗi. Tuyết Nhi nhà tôi không hứng thú với thân phận này.' Lân trước đến phái Côn Luân, đối phương rõ ràng nói rằng không để Tô Tuyết làm thánh nữ nữa nhưng bây giờ đột nhiên lại cử đệ tử xuống, mời Tô Tuyết lên làm thánh nữ, trong này rốt cuộc có gì mờ ám?
Dù sao nếu nói trong này không có gì, Lưu Tiểu Viễn dù có chết cũng không tin nhưng cụ thể có gì, Lưu Tiểu Viễn nhất thời cũng nghĩ không ra.
"Lưu Tiểu Viễn, lần này chúng tôi đến là lễ trước binh sau, hy vọng anh biết." Đệ tử của phái Côn Luân nói.
Ý của lời này là đang đe dọa Lưu Tiểu Viễn, hôm nay anh không để chúng tôi đưa Tô Tuyết đi, vậy thì lân sau đến, chúng tôi sẽ dùng vũ lực, anh đừng không biết điều.
Các người đang đe dọa tôi sao?" Lưu Tiểu Viễn nhìn hai đệ tử của phái Côn Luân hỏi. Cả hai đều mỉm cười lắc đầu, nói: "Không, chúng tôi chỉ nói sự thật mà thôi."
Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, chỉ nói sự thật thôi, đồ khốn, rõ ràng các người đang đe dọa anh đây mà.
"Tôi khuyên các người về nói với chưởng môn của các người, Lưu Tiểu Viễn này không muốn dây dưa dì đến phái Côn Luân của các người nữa, mỗi người sống tốt cuộc sống của mình, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
Phái Côn Luân của các người là phái lớn nhất thiên hạ thì sao chứ? Trong mắt Lưu Tiểu Viễn này, chẳng là gì cả, bởi vì Lưu Tiểu Viễn này có hệ thống vô địch thân cấp, cho nên, phái Côn Luân của các người thực sự chẳng là gì cả.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, đệ tử của phái Côn Luân nhìn Lưu Tiểu Viễn, tên này quá kiêu ngạo rồi, dám nói ra những lời như vậy, anh chỉ là một kẻ cô độc, cũng dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, ngay cả những phái lớn khác cũng không dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Lưu Tiểu Viễn không để ý đến vẻ mặt của hai đệ tử phái Côn Luân, mà nhàn nhạt nói tiếp: "Các người vê cứ nói như vậy là được rồi, đi đi, đừng để tôi phải ra tay.
Hai đệ tử phái Côn Luân này đều là tu vi Hóa Thần hậu kỳ, người của phái Côn Luân cho rằng chỉ dựa vào hai tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ là có thể đối phó với Lưu Tiểu Viễn rồi sao.
Họ đã sai lầm lớn rồi, Lưu Tiểu Viễn tuv là †u vi Hóa Thần hâu kỳ nhưng ngay cả tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ bình thường, cũng sẽ phải chịu thua dưới tay Lưu Tiểu Viễn.
"Ha ha, tiểu tử, anh thật là khoác lác. Một trong những đệ tử phái Côn Luân thấy Lưu Tiểu Viễn coi thường phái Côn Luân của họ như vậy, rất tức giận. Môn phái là nhà của tôi, vinh nhục dựa vào mọi người. Đệ tử phái Côn Luân này vẫn rất có ý thức về danh dự tập thể.
"Đúng vậy, Lưu Tiểu Viễn, cẩn thận nói lời quá trớn, làm hại thân thì không tốt." Một đệ tử khác cũng nói theo.
Anh ta cũng không thể tụt hậu được, nhất định phải để Lưu Tiểu Viễn biết hậu quả của việc coi thường phái Côn Luân của họ.
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Lưu Tiểu Viễn vẫn tỏ ra không quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận