Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 146: Người cha giàu trí tưởng tượng

Chương 146: Người cha giàu trí tưởng tượngChương 146: Người cha giàu trí tưởng tượng
Chương 146: Người cha giàu trí tưởng tượng
Lưu Tiểu Viễn nhẹ nhàng kéo ghế ra, định đứng dậy đi ra cửal
"Đứng lại!" Đường Võ thấy Lưu Tiểu Viễn coi mình như không khí, đã tức đến nỗi toàn thân bốc khói, đá văng chiếc ghế sau lưng, định ra tay.
Lâm Tân lo Đường Võ ra tay không biết nặng nhẹ, làm Lưu Tiểu Viễn bị thương, lập tức tiến lên ngăn Đường Võ lại.
"Đường Võ, bình tính nào, dĩ hòa vi quý!" Lâm Tân cười nói.
Lâm Tân, cút sang một bên!" Đường Võ trừng mắt nhìn Lâm Tân đang đứng chắn trước mặt mình, quát lớn. "Đường VõI" Đường Văn vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng gọi em trai mình.
Đường Võ nghe thấy giọng anh trai, lập tức quay đầu hỏi: "Anh, có chuyện gì?
Đường Văn cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nói: "Đường Võ, lân này chúng ta đến đây là để bảo vệ sự an toàn của tổng giám đốc Lâm, không được gây chuyện. Hơn nữa, tổng giám đốc Lâm là người thuê chúng ta, sau này không được nói chữ cút với tổng giám đốc Lâm nữa, biết chưa?”
Đường Võ luôn nghe lời anh trai, nghe vậy thì lập tức gật đầu nói được, sau đó trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, rồi mới tức tối ngồi vê chỗ cũ.
Lâm Tân định tiễn Lưu Tiểu Viễn ra ngoài, nhưng khi Lâm Tân vừa bước chân ra khỏi phòng riêng, Đường Văn lại lên tiếng: "Tổng giám đốc Lâm, nếu ông bước ra khỏi phòng riêng này rồi xảy ra vấn đề gì với sự an toàn của ông, thì cũng đừng trách hai anh em chúng tôi.'
Lâm Tân chưa từng phải chịu ấm ức như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, mình bỏ tiên ra thuê người bảo vệ mình, chứ không phải bỏ tiên ra để chịu tội.
Nhưng nghĩ đến đối phương là người nhà họ Đường, Lâm Tân lại phải đè nén cơn giận trong lòng.
"Chú Lâm, chú vào đi!" Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói.
"Xin lỗi cháu, Tiểu Viễn!" Lâm Tân cảm thấy chuyện xảy ra tối nay đều là lỗi của mình, nên chân thành xin lỗi Lưu Tiểu Viễn. "Chú Lâm, chú đừng nói vậy. Lưu Tiểu Viễn nói Được rồi, chú Lâm, cháu đi trước, tạm biệt!"
Ra khỏi khách sạn Cát Thành, Lưu Tiểu Viễn hít một hơi không khí trong lành, nhìn khách sạn một cái, rồi lắc đầu.
Lưu Tiểu Viễn thật không hiểu, sao trên đời lại có những người không biết trời cao đất rộng như Đường Văn và Đường Võ, nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng, không coi ai ra gì của hai người họ, Lưu Tiểu Viễn liên nghĩ sao sét không đánh chết hai người họ luôn đi cho rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, rừng rộng thì có đủ loại chim muông!
Lưu Tiểu Viễn lái xe trở về khách sạn, vừa đúng lúc gặp Dương Tử Hàm tan làm. "Tử Hàm, lên xe đi!" Lưu Tiểu Viễn vấy tay gọi Dương Tử Hàm.
Dương Tử Hàm mỉm cười chạy đến, rồi ngôi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Sau khi Dương Tử Hàm thắt dây an toàn xong, cô ấy cẩn thận quan sát tình hình bên trong xe.
Thấy Dương Tử Hàm như vậy, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được hỏi: "Tử Hàm, có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao tôi lại mua một chiếc xe bán tải không?"
Dương Tử Hàm cũng không giả vờ, gật đầu.
Bởi vì theo Dương Tử Hàm, dù Lưu Tiểu Viễn không mua được xe ô tô tốt hơn thì cũng sẽ mua một chiếc xe ô tô hoặc xe SUV để làm phương tiện di chuyển, nhưng Lưu Tiểu Viễn lại khiến mọi người bất ngờ khi mua một chiếc xe bán tải.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Bố mẹ tôi thấy xe bán tải tốt lắm, vừa chở hàng vừa chở người. Sau này tôi nghĩ lại cũng thấy đúng, tuy xe bán tải không đẹp bằng xe ô tô nhưng xét về tính thực dụng thì xe bán tải vẫn tốt hơn. Giống như đàn ông vậy, chỉ đẹp trai thôi thì chẳng có ích gì, còn phải kiếm được tiên. Đàn ông vừa đẹp trai vừa kiếm được tiền giống tôi, thì chắc trên đời chỉ có một mà thôi!"
Nghe Lưu Tiểu Viễn tự khen mình như vậy, Dương Tử Hàm không khỏi che miệng cười một lúc rồi nói: "Chưa thấy ai tự khen mình như vậy bao giờ..
Lưu Tiểu Viễn thấy Dương Tử Hàm cười để lộ núm đồng tiền, khiến trăm hoa cũng phải lu mờ.
"Tôi nói thật mài" Lưu Tiểu Viễn nghiêm túc nói.
"Đúng, đúng là anh nói thật, chỉ có điều toàn là nói dối!" Dương Tử Hàm cười khúc khích.
Cứ vừa nói vừa cười như vậy, chẳng mấy chốc đã đến nhà Dương Tử Hàm. Vừa đến nhà Dương Tử Hàm, Lưu Tiểu Viễn không khỏi nhớ đến tình hình bệnh tình của mẹ Dương Tử Hàm, nhớ đến tình hình bệnh tình của mẹ Dương Tử Hàm, lại nhớ đến chuyện tuyết hương thảo.
Ngồi ở nhà Dương Tử Hàm một lúc, Lưu Tiểu Viễn lái xe về nhà.
Về đến nhà, bố kéo Lưu Tiểu Viễn sang một bên, hỏi: "Tiểu Viễn, bao giờ mẹ Tuyết Kỳ mới vê, tối nay Tuyết Kỳ lại làm ầm lên, cứ đòi mẹ!" "Bố và mẹ con phải dỗ mãi mới dỗ được Tuyết Kỳ. Bố cũng biết, lúc Tuyết Kỳ mới vê nhà, ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm, bây giờ thì xem kìa.
Lưu Tiểu Viễn đành nói thật với bố mình, nói: "Bố ơi, thực ra con cũng không biết mẹ Tuyết Kỳ bao giờ mới về, vì con gọi điện cho cô ấy thì máy tắt.
Bố nói: "Tiểu Viễn, con xem liệu có phải tình hình là thế này không, mẹ Tuyết Kỳ có người đàn ông khác ở bên ngoài, nhưng người đàn ông đó không chấp nhận mẹ Tuyết Kỳ đưa con theo, nên mẹ Tuyết Kỳ đã bỏ Tuyết Kỳ cho con nuôi, rôi cô ấy theo người đàn ông đó bỏ trốn."
Trời ơi! Trí tưởng tượng của bố thật đúng là quá phong phú rồi. Nếu để bố đi làm biên kịch thì không biết trên màn ảnh sẽ lại xuất hiện thêm bao nhiêu bộ phim truyền hình máu chó đây!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khả năng này cũng có thể xảy ra. Đôi khi, thực tế còn máu chó hơn cả trên phim truyên hình!
"Bố ơi, chúng ta đừng đoán mò ở đây nữa, chắc mấy hôm nữa là có tin tức của mẹ Tuyết Kỳ thôi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ nói vậy thôi, còn mấy hôm nữa có tin tức của Vương Tình hay không thì Lưu Tiểu Viễn cũng không biết.
Ngày hôm sau, Lưu Tiểu Viễn vẫn dậy sớm tập luyện Bát Nhã Chưởng.
Tập xong một bộ chưởng pháp, bố anh đi đến hỏi: "Tiểu Viễn, con nói cho bố biết, con học võ với ai?" Chuyện hệ thống là chuyện lớn, mà bố lại thích uống rượu khoác lác, nên Lưu Tiểu Viễn không định kể chuyện vê hệ thống cho bố mình biết, lỡ bố anh uống say nói ra chuyện hệ thống thì không hay.
"Ba, con chỉ tập luyện lung tung vậy mà thôi!" Lưu Tiểu Viễn tùy tiện †ìm một cái cớ nói.
Bố Lưu Tiểu Viễn nhìn anh, nói: "Tiểu Viễn, con đừng lừa bố, bố thấy từ khi con vê, cả người con đã trở nên khác trước rồi, con nói cho bố biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bố, bố nghĩ nhiều rồi, con có gì khác trước chứ, con vẫn là con trai của bố mà. Nếu nói con có gì khác trước thì có một điểm, là trước kia khi con đi học chỉ biết tiêu tiền, còn bây giờ thì có thể kiếm tiền rồi!" Lưu Tiểu Viễn cười nói. Bố Lưu Tiểu Viễn nhìn anh một lúc, rồi nói: "Đúng là như vậy, trước kia khi con đi học, gia đình phải gánh vác nhiều, bây giờ con tốt nghiệp tìm được việc làm, không những trả hết nợ cho gia đình mà còn mua được xe rồi."
Nghĩ đến đứa con trai của mình có tiền đồ như vậy, trên mặt bố anh lập tức nở nụ cười đắc ý, quên hết những nghi ngờ trước đó, còn nghĩ rằng sau khi ăn sáng xong sẽ đi khoe khoang.
"Ừ, bây giờ con trai mình có tiền đồ rồi, cảm thấy đi đứng cũng có khí thế hơn, nói chuyện cũng to tiếng hơn." Bố anh đã nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận