Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 338: Triệu Hạo Nam

Chương 338: Triệu Hạo NamChương 338: Triệu Hạo Nam
Chương 338: Triệu Hạo Nam
Trần Ba cười nói: "Chỉ là một số chiêu thức hoa hòe hoa sói mà thôi, không đáng nhắc đến!"
Nghe Trần Ba nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ cười chứ không nói gì thêm. Bởi vì thái độ của Trần Ba đã tỏ rõ là không muốn nói, nếu anh tiếp tục hỏi nữa thì chỉ tự chuốc lấy phiền phức.
Hơn nữa, là một cao thủ Hoá kình, Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không coi trọng bộ quyền pháp mà Trần Ba vừa đánh, bởi vì bộ quyền pháp mà Trần Ba vừa đánh còn không bằng Mãnh Hỗ quyền.
Lý do anh hỏi như vậy, thứ nhất là vì theo đúng lối suy nghĩ của người bình thường. Bởi vì nếu như đổi thành bát cứ người bình thường nào khác, khi nhìn thấy một người biết võ thuật luyện võ trước mặt mình, chắc chắn sẽ ngạc nhiên hỏi đây là môn võ công gì, có lợi hại không? có thể dạy cho mình không? Kiểu như thế.
Ngoài ra, Lưu Tiểu Viễn cũng muốn thông qua tên gọi của bộ quyền pháp này của Trần Ba để xem có thể tìm ra manh mối gì không, từ đó điều tra ra lai lịch của Trần Ba.
Tuy nhiên, vì Trần Ba không muốn nói, Lưu Tiểu Viễn cũng không hỏi thêm nữa, tránh để Trần Ba nghi ngờ.
Sau khi tắm rửa, ăn sáng xong, Trần Ba nói rằng anh ta sẽ lên núi tìm thuốc.
Lưu Tiểu Viễn lập tức xung phong, nói rằng mình rất quen thuộc với vùng này, nếu muốn thì anh có thể làm người dẫn đường cho anh ta.
Trần Ba khéo léo từ chối, nói: "Không làm phiền cậu đâu, dù sao thì chuyện này của tôi cũng không gấp, tôi tự đi là được, không làm lỡ dở việc của cậu nữa."
"Không sao, tôi có thể gọi điện xin nghỉ mài" Lưu Tiểu Viễn cười nói, tỏ ra rất nhiệt tình.
Trần Ba lập tức nói: "Không cần đâu, thực sự không cần đâu, tôi đến đây là để tìm thuốc, thế nên cho dù cậu có quen thuộc địa hình thì cũng không giúp ích được gì, vì bản thân cậu cũng không biết loại thuốc này mọc ở đâu, đúng không?"
Thấy Trần Ba nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi Trần Ba ra ngoài, Lưu Tiểu Viễn chờ thêm một lúc nữa mới đi theo anh ta. Anh giữ một khoảng cách nhát định, sau đó nhìn thấy Trần Ba đi về phía ngọn núi.
Lưu Tiểu Viễn muốn xem rốt cuộc Trần Ba tới thôn của mình làm gì? Có phải là vì Huyết Linh Chi không.
Lưu Tiểu Viễn bước nhanh hơn, đến chân núi, nhìn ngọn núi cây cối um tùm, anh cũng không vội tiến vào.
Những năm gân đây, do điều kiện của từng hộ gia đình khá hơn, nên không còn nhiều người chặt củi trên núi nữa, phần lớn các hộ gia đình đều dùng gas để nấu ăn, chỉ có vào mùa đông mới đốt chút củi để sưởi ám mà thôi.
Vì vậy, điều này đã khiến cho khắp nơi trên núi mọc đây bụi rậm và những cây bụi nhỏ đầy gai góc. Người đi chỉ cần hơi không cần thận là sẽ bị rách quân áo, rồi trầy xước da.
Lưu Tiểu Viễn đứng trên sườn núi, do dự không biết có nên đi vào không, nếu đi vào thì có thể bị đối phương phát hiện, đến lúc đó nhỡ đối phương hỏi mình đến đây làm gì thì phải trả lời như thế nào?
Nhưng nếu không vào, thì rất có thể một thời gian nữa anh sẽ không biết Trần Ba và những người này đến đây đề làm gì.
Đang lúc Lưu Tiểu Viễn do dự, thì một người đàn ông đi tới, người đàn ông này trông rất lạ, Lưu Tiểu Viễn dám chắc là trong thôn của mình không hề có người này.
Người đàn ông thấy Lưu Tiểu Viễn nhìn mình thì lập tức nở nụ cười, Lưu Tiểu Viễn cũng cười đáp lại.
"Người anh em, sao cậu không vào đi?" Người đàn ông cười hỏi.
Người đàn ông này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trông khá trắng trẻo, dung mạo bình thường, nhìn khí tức trên người cũng là cao thủ Ám kình.
Nghe người đàn ông hỏi như thé, trong lòng Lưu Tiểu Viễn lập tức mừng thằm. Rõ ràng là người này đã tưởng anh là một người cũng lên núi tìm đồ.
"À, tôi đang nghĩ, ngọn núi này nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, muốn tìm được thứ chúng ta cần, e rằng cũng giống như mò kim đáy bể!" Lưu Tiểu Viễn nói mơ hồ, thực ra anh vẫn chưa biết những người này đến ngọn núi lớn này đề tìm gì.
Đối với lời nói của Lưu Tiêu Viễn, người đàn ông không hề nghỉ ngờ, mà còn gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, ngọn núi này tuy không bằng những ngọn núi trùng điệp hàng trăm cây số ở vùng núi, nhưng cũng không nhỏ, chúng ta tìm như vậy, e rằng không có nhiều hy vọng."
"Người anh em, đừng dễ dàng từ bỏ, chưa đến giây phút cuối cùng thì vẫn nên tin tưởng vào bản thân mình!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
"Ừ, đúng vậy!" Người đàn ông gật đầu, rồi hỏi: "Không biết xưng hô với người anh em thế nào đây? Tôi tên là Triệu Hạo Nam, là đệ tử của Lưu Vân tông.”
Lưu Vân tông? Nghe Triệu Hạo Nam giới thiệu, Lưu Tiểu Viễn thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Anh không ngờ trên đời này lại có thứ gọi là môn phái, giống như trong những quyển tiểu thuyết võ hiệp như vậy.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Thủ Đô có cái gọi là tứ đại gia tộc, thì trên giang hồ có một số môn phái chẳng phải cũng là chuyện bình thường đó sao.
Lưu Tiểu Viễn lập tức chắp tay lại: "Tại hạ Lưu Tiểu Viễn, chỉ là một nhân vật nhỏ trong giang hồ."
Lưu Tiểu Viễn nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tên thật của mình, dù sao thì lát nữa nếu gặp Trần Ba, anh ta cũng sẽ vạch trần anh thôi. Thay vì để lúc đó bị Trần Ba vạch trần thì chẳng thà anh thành thật khai báo ngay bây giờ còn hơn.
Triệu Hạo Nam nghe vậy, cười nói: “Thì ra là Lưu huynh à, nghe danh đã lâu!"
"Quá khen quá khen!" Chưa ăn thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy, Lưu Tiểu Viễn đã xem rất nhiều phim kiếm hiệp, những đại hiệp trong phim gặp nhau đều chào hỏi như vậy.
Thực ra trước đây hai người chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của đối phương, lấy đâu ra mà nghe danh đã lâu cơ chứ? Chỉ là vì phép lịch sự nên mới nói những lời như vậy mà thôi.
Triệu Hạo Nam tất nhiên là không tin chuyện Lưu Tiểu Viễn nói mình chỉ là một nhân vật nhỏ trong giang hồ.
Nhưng Lưu Tiểu Viễn không muốn nói, Triệu Hạo Nam đương nhiên cũng không tiện hỏi thêm.
"Lưu huynh, chúng ta vào thôi!" Triệu Hạo Nam cười nói.
"Được, [Iriệu huynh, mời!" Lưu Tiểu Viễn làm một động tác mời trước, Triệu Hạo Nam lịch sự đáp lễ: "Lưu huynh, anh cứ đi trước đi!"
Lưu Tiểu Viễn cười ha ha nói: “Triệu huynh, chúng ta đừng khách sáo ở đây nữa, chúng ta cùng vào đi!"
Triệu Hạo Nam nghe vậy, lập tức cười nói: "Như vậy mới hợp ý tôi, chúng ta cùng vào!"
Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn và Triệu Hạo Nam cùng nhau đi vào trong núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận