Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 598: Trương Vĩ Minh kiêu ngạo

Chương 598: Trương Vĩ Minh kiêu ngạoChương 598: Trương Vĩ Minh kiêu ngạo
Chương 598: Trương Vĩ Minh kiêu ngạo
"Alo, xin chào." Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói rất thân thiện của Trương Vĩ Minh truyền đến.
"Trương Vĩ Minh, biết tôi là ai rồi chứ? Nếu ông vẫn chưa biết thì tôi có thể nhắc ông một chút, chuyện tối qua chắc là ông vẫn chưa quên đâu nhỉ!" Lưu Tiểu Viễn hỏi bằng giọng trêu chọc.
Trương Vĩ Minh sao có thể không nhớ giọng nói của Lưu Tiểu Viễn được, đối với chuyện tối qua, Trương Vĩ Minh vẫn còn nhớ rất rõ, đó chính là nỗi nhục lớn nhất đời ông ta.
Tên nhóc, cho dù mày có hóa thành tro thì tao cũng nhận ra mày.” Trương Vĩ Minh hung dữ nói.
"Yên tâm, cho dù ông có hóa thành tro thì tôi vẫn sống tốt." Lưu Tiểu Viễn cười nói, sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi, hỏi: "Tôi nghe nói sáng nay ông đã gọi điện đe dọa bạn học của tôi, bắt bạn học của tôi quỳ xuống trước mặt ông sủa tiếng chó thì ông mới chịu ký hợp đồng đơn hàng này với bạn học của tôi, có chuyện này không?"
Trương Vĩ Minh ở đầu dây bên kia cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng vậy, sao thế? Mày muốn thay bạn học của mày đòi lại công bằng à? Được thôi, chỉ cần bây giờ mày sủa qua điện thoại cho tao nghe, biết đâu tao vui thì sẽ đồng ý ký hợp đồng đó."
Trương Vĩ Minh bây giờ rất kiêu ngạo, bởi vì ông ta đã tính toán kỹ, Lưu Tiểu Viễn bọn họ không tìm được ông ta, thế nên ông ta mới dám phách lối như vậy.
Đối mặt với giọng điệu kiêu ngạo của Trương Vĩ Minh, Vương Siêu ở bên cạnh nghe vậy, tức giận nắm chặt tay, giật lấy điện thoại trên tay Lưu Tiểu Viễn, hét vào điện thoại với Irương Vĩ Minh: "Trương Vĩ Minh, đừng có quá kiêu ngạo, ông có tin là tôi đánh chết ông không hả?"
Đối với lời đe dọa của Vương Siêu, Trương Vĩ Minh cười ha hả nói: "Vương Siêu, nếu cậu có bản lĩnh đó thì máy hôm nay đã không phải như một con chó đi theo tôi nịnh nọt, cầu xin tôi ký hợp đồng rồi."
Vương Siêu nghe vậy, tức đến mặt mày xanh mày xanh mét. Máy hôm nay để có thể ký được hợp đồng này, Vương Siêu đúng là như một con chó đi nịnh nọt Trương Vĩ Minh.
"Đưa điện thoại cho tớ, loại người này không đáng để cậu tức giận." Lưu Tiểu Viễn cười vỗ vai Vương Siêu, cầm lấy điện thoại.
"Alo, Irương Vĩ Minh, tôi cho ông thêm một cơ hội, trước ba giờ chiều hôm nay mang hợp đồng đến cho tôi, nếu không, đến lúc đó tôi sẽ khiến ông hư một con chó quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi ký hợp đồng." Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
"Ha ha..." Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Trương Vĩ Minh như thể nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, cười một lúc rồi nói: "Ranh con, mày chưa tỉnh ngủ à? Sao lại nằm mơ giữa ban ngày thế?"
"Xem ra ông coi lời tôi như gió thoảng bên tai rồi phải không?" Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt hỏi.
Trương Vĩ Minh hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, mày là cái thá gì mà tao phải nghe? Có bản lĩnh thì đến đây, bắt tao quỳ xuống trước mặt mày à? Ha ha, không có bản lĩnh thì đừng có nói nhảm."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đây là ông tự tìm đường chết, thế thì đừng trách tôi, bởi vì tôi đã cho ông cơ hội rồi!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn cúp điện thoại.
Trương Vĩ Minh ở đầu dây bên kia thấy Lưu Tiểu Viễn cúp điện thoại, nhìn điện thoại của mình cười lạnh một tiếng, rồi ném điện thoại sang một bên.
Người phụ nữ nằm bên cạnh Trương Vĩ Minh lập tức bò dậy khỏi giường, dựa vào người Trương Vĩ Minh, giọng điệu nũng nịu hỏi: "Trương tổng, vừa nãy là tên nào không có mắt gọi điện cho anh vậy?"
Trương Vĩ Minh nhìn người phụ nữ trong lòng, đôi tay dê xồm lập tức sờ lên đôi gò bồng đảo cao ngất của người phụ nữ, nói: "Một tên không biết trời cao đát rộng."
"Được rồi, Trương tổng, đừng tức giận nữa, vui vẻ lên nào." Người phụ nữ nói giọng nũng nịu, nói xong, thân thể còn dựa vào người Trương Ví Minh, một tay từ từ từ bụng Trương Vĩ Minh luồn xuống phía dưới.
Lửa dục của Trương Vĩ Minh lập tức bị người phụ nữ này khơi dậy, lập tức đè người phụ nữ này xuống dưới thân, cười nói: "Muốn tôi vui vẻ rất đơn giản, vậy thì phải xem yêu tinh nhỏ này của em có bản lĩnh đó không đã."
Người phụ nữ liếc nhìn Trương Vĩ Minh một cách nũng nịu, môi khẽ cắn, nói: "Trương tổng, lát nữa em chắc chắn sẽ cố gắng gấp đôi để làm cho Trương tổng vui vẻ." Nói xong, người phụ nữ đưa đôi cánh tay trắng nõn của mình ra, ôm chặt lầy cổ Trương Vĩ Minh.
Rất nhanh, trong phòng vang lên những âm thanh không dành cho trẻ em.
"Chết tiệt! Tiểu Viễn, cậu biết bây giờ tớ muốn làm nhất chuyện gì không?” Vương Siêu hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Là đi đánh cho Irương Vĩ Minh một trận nhừ tử, đánh đến nỗi bố mẹ Trương Vĩ Minh không nhận ra luôn."
"Ha ha..." Vương Siêu cười một tiếng, nói: "Vẫn là cậu hiểu tớ nhát."
Vương Siêu nói tiếp: "Tiểu Viễn, chiều nay tớ có lẽ phải rời khỏi Trấn Giang rồi, về báo cáo chuyện này với bố tớ."
Nói đến đây, cả người Vương Siêu tỏ ra rất chán nản, bởi vì đơn hàng này liên quan đến sự sống còn của công ty gia đình Vương Siêu.
Nếu mát đi đơn hàng lớn này, công ty gia đình Vương Siêu sẽ rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết, tình trạng này đối với một công ty nhỏ mà nói, là nguy hiểm nhất.
Đầu tiên là những nhân viên chủ chốt trong công ty sẽ lựa chọn nhảy việc vì tương lai của công ty chưa chắc chắn, những nhân viên cấp dưới vì không được tăng ca sẽ lựa chọn tìm việc khác. Cộng thêm đủ loại tiền hàng không thể thu hồi kịp thời, cùng với đủ loại chi phí phát sinh, rất dễ khiến một doanh nghiệp nhỏ phá sản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận