Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 929: Giả làm bạn trai

Chương 929: Giả làm bạn traiChương 929: Giả làm bạn trai
Chương 929: Giả làm bạn
trai
Trở về nhà, Lưu Tiểu Viễn vừa định lái xe ra ngoài mua chút đồ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Huyền.
Thấy điện thoại là của Đường Huyền gọi đến, Lưu Tiểu Viễn mới nhớ ra mình đã lâu không đi thăm người bạn học cũ này rồi.
"Alo, Đường Huyền, có chuyện gì không?” Sau khi nghe điện thoại, Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Đường Huyền nói: "Tiểu Viễn, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp, anh có thể giúp tôi không?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Chuyện gì, cô nói đi, chỉ cần tôi giúp được, tôi chắc chắn sẽ giúp!" Đường Huyền ngượng ngùng nói: "Tiểu Viễn, anh... anh có thể giả làm bạn trai của tôi không?”
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, hỏi: "Đường Huyền, sao vậy. Có phải mẹ cô muốn cô đi xem mắt không?"
Bởi vì phụ nữ thường nhờ người khác giả làm bạn trai của mình thì là bị gia đình ép đi xem mắt, mà người phụ nữ đó lại không muốn nên mới tìm một người bạn trai giả, như vậy có thể tránh được việc đi xem mắt.
Vì vậy, khi Đường Huyền vừa đưa ra yêu cầu này, Lưu Tiểu Viễn đã nghĩ ngay đến khả năng này.
Nói thật, hồi học cấp ba, Lưu Tiểu Viễn vẫn còn thầm thương trộm nhớ Đường Huyền, bây giờ đối với Đường Huyền vẫn còn một chút tình cảm. Vì vậy, khi nghe Đường Huyền nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức nói tiếp: "Đường Huyền, chuyện này tôi không ngại, tôi sẽ đến ngay."
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn cúp điện thoại, rồi trên đường đi còn mua thêm một ít hoa quả, dù sao đến nhà người ta không thể đi tay không, như vậy là không lịch sự.
Đến nhà Đường Huyền, Lưu Tiểu Viễn mới biết, không phải mẹ Đường Huyền yêu cầu Đường Huyền đi xem mắt, mà là một tên côn đồ lưu manh trong thị trấn để mắt đến Đường Huyền, cách ba bữa lại đến quấy rối Đường Huyền.
Mặc dù Đường Huyền cũng biết chút võ công nhưng chiêu này rõ ràng không dùng được với tên côn đồ đó, vì tên côn đồ đó cũng đã luyện qua, thân thủ không hề kém Đường Huyền.
Bát đắc dĩ, Đường Huyền đành phải phát tín hiệu cầu cứu đến Lưu Tiểu Viễn, nhờ Lưu Tiểu Viễn giúp đỡ.
Nghe Đường Huyền nói xong, Lưu Tiểu Viễn lập tức nói: "Đường Huyền, cô yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết ồn thỏa."
Lưu Tiểu Viễn và Đường Huyền đang nói chuyện trong nhà thì tên côn đồ đó lại đến, tên côn đồ này cũng xách quà đến, còn chưa vào nhà đã hét lên: "Đường Huyền, anh đến thăm em và cô chú đây!"
Đường Huyền nghe tiếng gọi, ghét bỏ nói: "Tên đáng ghét này lại đến rồi!"
Lưu Tiểu Viễn và Đường Huyền đi ra ngoài, chỉ thấy trước cửa đứng một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi, tóc nhuộm vàng, trông giống như một tên côn đồ đầu đường xó chợ nhưng thực chất là một võ giả Ám kình hậu kỳ.
Thảo nào Đường Huyền không đối phó được với tên côn đồ này, hóa ra tên này là một võ giả Ám kình hậu kỳ.
"Đường Huyền, đây là ai vậy, có phải là anh họ của em không?” Người đàn ông cười hỏi.
Đường Huyền khoác tay Lưu Tiểu Viễn, nói: "Anh ấy không phải anh họ của tôi, là bạn trai của tôi, Thạch Phong, sau này anh đừng đến quấy rối tôi nữa, tôi có bạn trai rồi."
Thạch Phong nghe vậy, cười nói: "Đường Huyền, em không phải là bỏ tiền ra tìm một người đàn ông nào đó đóng giả bạn trai của em chứ?"
"Hơn nữa, cho dù là bạn trai của em đi chăng nữa, chỉ cần hai người chưa đăng ký kết hôn thì anh vẫn có cơ hội mài!” Thạch Phong cười hì hì nói.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi ghét nhát là người khác để mắt đến bạn gái của tôi, tôi khuyên anh tốt nhát là biến khỏi mắt tôi, nếu không, tôi sẽ ném anh ra ngoài!"
Trong mắt Thạch Phong, Lưu Tiểu Viễn là một người bình thường, một người bình thường dám nói chuyện với anh ta như vậy, quả thực là hành vi tìm đường chết.
Thạch Phong cười ha ha một tiếng, nói: "Tiểu tử, anh chắc là muốn động thủ với tôi chứ gì, đến lúc đó tôi sẽ không nương tay đâu, vì chúng ta là tình địch!”
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Anh còn chưa đủ tư cách làm tình địch của tôi, tôi chỉ cho anh một cơ hội, đừng đến lúc đó khóc lóc van xin tha mạng."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói lời ngông cuồng như vậy, Thạch Phong cười lạnh một tiếng, nói với Đường Huyền: "Đường Huyền, anh bạn trai giả mạo này của em thì anh không thấy có bản lĩnh gì nhưng tài nói khoác thổi phồng thì đúng là hạng nhát."
Đường Huyền tức giận nói: "Thạch Phong, bạn trai tôi có thỏi phòng hay không, anh sẽ biết ngay thôi, cân thận anh áy đánh cho anh rụng hết răng."
Bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn thì Đường Huyền đương nhiên biết, biết rằng Lưu Tiểu Viễn đối phó với Thạch Phong là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thạch Phong thấy Đường Huyền giúp Lưu Tiểu Viễn nói chuyện như vậy, trong lòng nghĩ, được lắm, vậy thì để tôi đánh cho anh bạn trai giả mạo này của em rụng hết răng ngay tại chỗ.
"Tiểu tử, anh không phải rất có bản lĩnh sao? Đến đây, để tôi xem thử bản lĩnh của anh đến đâu!" Thạch Phong vẫy tay với Lưu Tiểu Viễn, bảo Lưu Tiểu Viễn đến đấu với anh ta vài chiêu.
Lưu Tiểu Viễn cười, từng bước một đi tới, đến trước mặt Thạch Phong, nói: "Anh chắc là muốn đấu với tôi chứ?"
Thạch Phong nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên, tôi sẽ đánh cho anh rụng hết răng!"
Dút lời, Thạch Phong tung một cú đấm vào mặt Lưu Tiểu Viễn, cú đấm này nhanh, chuẩn, mạnh, ẩn chứa một luồng sức gió.
Cú đám này, đối với người bình thường mà nói, có lẽ là một cú đắm rất lợi hại nhưng đối với Lưu Tiểu Viễn mà nói thì chỉ là rác rưởi, không đáng để xem.
Lưu Tiểu Viễn thản nhiên đưa tay ra, trực tiếp bắt lấy cú đấm của Thạch Phong, lập tức, Thạch Phong cảm thấy nắm đấm của mình như bị một cái kìm sắt lớn kẹp chặt, một cơn đau nhói lan ra, khiến Thạch Phong đau đến chảy cả nước mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, rất đáng sợi
Bạn cần đăng nhập để bình luận