Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1240: Nhà của địa phủ

Chương 1240: Nhà của địa phủChương 1240: Nhà của địa phủ
Chương 1240: Nhà của địa phủ
Nhảy vào bên trong, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy xung quanh tối đen như mực, ngay cả tu vi Kim Đan kỳ cũng không nhìn rõ tình hình xung quanh.
Khi Lưu Tiểu Viễn thả thần thức ra, anh phát hiện khoảng cách của thần thức hoàn toàn bị thu hẹp lại, như thể có pháp tắc nào đó ngăn cản thần thức mở rộng vậy.
Lưu Tiểu Viễn phát hiện, di tích này có vẻ không đơn giản như vậy, vừa mới vào đã có thể ngăn cản thần thức mở rộng.
Tiếp tục đi xuống, khi xuống đến độ sâu khoảng vài trăm mét, đôi chân của Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng chạm đất. Sau khi đôi chân chạm đất, Lưu Tiểu Viễn theo bước chân của mọi người đi về phía trước, đi được vài chục mét, anh thấy phía trước có hai cây cột lớn, trên cột lớn có một xà ngang, trên xà ngang treo một tắm biển lớn.
Chỉ thấy trên tấm biển có viết: Nhà của địa phủ!
Nhà của địa phủ? Chết tiệt, chẳng phải đây là địa phủ sao?
Tất cả các tu sĩ nhìn thấy bốn chữ Nhà của địa phủ này đều sợ hãi không dám vào, mặc dù là tu sĩ nhưng đối với địa phủ vẫn có nỗi sợ hãi bẩm sinh.
Địa phủ là nơi nào, đó là nơi người chết đến và theo truyền thuyết, trong địa phủ này còn có mười điện Diêm Vương, đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường... Đối với những điều này, các tu sĩ đều biết, sợ rằng sau khi vào Nhà của địa phủ này, sẽ bị những quỷ sai trong truyền thuyết bắt đi làm tiểu qUỶ.
"Phải làm sao đây?" Mọi người đều nhìn nhau, không ai dám vào.
Hơn nữa, mọi người dường như đều cảm thấy có một luồng khí tức âm sâm từ bên trong bay ra, giống như địa phủ thật vậy.
"Trưởng lão, hay là chúng ta quay về đi?" Một số đệ tử của các môn phái sợ hãi, nói với trưởng lão của mình.
Pháp bảo không còn có thể nghĩ cách khác nhưng nếu mất mạng thì mọi thứ đều không còn.
Vì vậy, khi lựa chọn giữa mạng sống và pháp bảo, nhiều người lập tức chọn mạng sống của mình.
"Vội cái gì? Nhát gan như vậy, làm sao có thể làm nên chuyện lớn." Trưởng lão của môn phái đó lập tức quát mắng.
Bị trưởng lão của mình mắng như vậy, những đệ tử đó lập tức im lặng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng sau trưởng lão của mình.
Nhìn vào cái gọi là Nhà của địa phủ này, không ai dám vào, đều đứng im không nhúc nhích.
Mọi người đều không dám động đậy, Lưu Tiểu Viễn càng không dám động đậy, lần này đến đây, vốn dĩ là sợ Dương Tâm Nhi và Trần Xảo Linh gặp nguy hiểm nên mới vội vàng chạy đến.
Còn về cái gọi là pháp bảo trong di tích này, Lưu Tiểu Viễn không hề quan tâm, bởi vì Lưu Tiểu Viễn căn bản không thèm để mắt đến pháp bảo bên trong.
Là người sở hữu hệ thống vô địch thần cấp, pháp bảo ở đây căn bản không đáng nhắc đền!
"Trưởng lão, chúng ta phải làm sao?" Cố Vũ Tịch nhìn trưởng lão của mình hỏi.
Trưởng lão của Bích Hải Các suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này đừng vội, chúng ta hãy chờ xem tình hình thế nào!"
Bích Hải Các muốn chờ xem tình hình thế nào, những người của các môn phái khác cũng đều chờ xem tình hình thế nào!
Mọi người đều đứng đó chờ xem tình hình, không ai dám tiến lên một bước.
Còn Lưu Tiểu Viễn thì đứng đó xem náo nhiệt, xem xem những môn phái này ai dám là người đầu tiên tiến lên, cái gọi là Nhà của địa phủ này, theo quan điểm của Lưu Tiểu Viễn, hẳn không phải là âm tào địa phủ.
Nếu âm tào địa phủ của Diêm Vương mà dễ tìm như vậy thì chắc âm phủ đã bị các tu sĩ làm loạn sạch sẽ rồi.
Cái Nhà của địa phủ này sở dĩ có cái tên như vậy, theo quan điểm của Lưu Tiểu Viễn, chỉ là để hù dọa người ta mà thôi, khiến những người vào bên trong tự loạn trận tuyến.
Còn luồng khí tức âm u khủng khiếp bên trong đó, nếu là một tu sĩ thì đều có thể làm được. Vì vậy, theo suy đoán của Lưu Tiểu Viễn, cái gọi là âm tào địa phủ này chỉ là trò bịp bợm, bên trong tuy có nguy hiểm nhưng chắc chắn không phải là địa phủ.
Lưu Tiểu Viễn đoán rằng một số trưởng lão của các môn phái cũng đã nghĩ đến điều này nhưng lý do khiến họ không hành động chắc chắn có hai điểm, một là không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhát, nếu thực sự là âm tào địa phủ thì thật tệ.
Thứ hai, cho dù nơi này không phải là âm tào địa phủ thực sự nhưng bên trong chắc chắn cũng có nguy hiểm, không ai muốn xung phong đi đầu, trở thành kẻ đầu trò.
Chính vì có suy nghĩ như vậy nên mọi người đều ở đây lãng phí thời gian, dù sao thì mọi người cũng có thời gian. Những tu sĩ này có thời gian, Lưu Tiểu Viễn càng có thời gian, Lưu Tiểu Viễn căn bản không quan tâm đến pháp bảo, dù sao thì Lưu Tiểu Viễn đi theo cũng chỉ để hóng hớt nên mặc kệ những người này làm gì, cho dù đứng đây mấy tháng không nhúc nhích, Lưu Tiểu Viễn cũng không có gì bất ngờ.
Thời gian trôi qua hơn hai giờ, cuối cùng một số môn phái không chịu nổi nữa, cảm thấy đứng đây cũng không phải là cách, cho dù đứng đây cả đời cũng không có tác dụng gì.
Vì vậy, trưởng lão của môn phái này đã tham khảo ý kiến của các môn phái khác, có nên cùng nhau vào không?
Rất nhiều môn phái cũng có suy nghĩ như vậy, hoặc là không vào, bây giờ thì rời đi, nếu muốn vào thì vào sớm một chút, đừng dây dưa ở đây nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận