Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 357: “Trứng Nát huynh” và “Ướt Sũng hu

Chương 357: “Trứng Nát huynh” và “Ướt Sũng huChương 357: “Trứng Nát huynh” và “Ướt Sũng hu
Chương 357: “Trứng Nát huynh” và “Ướt Sũng huynh”
Đối với lập trường này của Trần Ba, Lưu Tiểu Viễn đã sớm đoán được, cho dù Trần Ba có đứng về phía Trần Chính Nghĩa, thì Lưu Tiểu Viễn cũng không hề sợ hãi, chỉ ba tên gà mờ thôi mà, anh muốn xử lý bọn họ dễ dàng như trở bàn tay.
"Xem ra tối nay hai người lại muốn nếm trải cảm giác trứng dập và ướt như chuột lột rồi!" Lưu Tiểu Viễn bình tĩnh nói, hoàn toàn không coi hai người kia ra gì.
BỊ người ta coi thường như vậy, chẳng khác nào bị tát một cái vào mặt, Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa đương nhiên tức giận không chịu được. "Tự tìm đường chết!" Hai người gầm lên một tiếng, đồng thời ra tay đánh về phía Lưu Tiểu Viễn.
Trần Ba đứng bên cạnh, thấy Lưu Tiểu Viễn lúc này còn cứng miệng, trong lòng đã thầm thương tiếc cho Lưu Tiểu Viễn, anh ta cảm thấy tối nay Lưu Tiểu Viễn nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Đối mặt với sự tấn công của Trần Chính Nghĩa và Thái Khải Cương, Lưu Tiểu Viễn cũng không vội không vàng ra tay. Chỉ thấy Lưu Tiểu Viễn khẽ động thân hình, không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Thái Khải Cương, khi Thái Khải Cương phát hiện ra không ồn, thì Lưu Tiểu Viễn đã đá thẳng một cước vào lưng anh ta, khiến anh ta ngã dúi dụi xuống đất như chó ăn phân. Trần Chính Nghĩa thấy cảnh tượng của Thái Khải Cương thì cả người như quả bóng xì hơi, cảm thấy không ồn rồi.
"Sư huynh, anh không sao chứ?” Trần Chính Nghĩa không dám ra tay với Lưu Tiểu Viễn nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Thái Khải Cương, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Mẹ kiếp! Có bản lĩnh thì cậu thử chịu một cước xem có sao không?” Thái Khải Cương không nhịn được chửi ầm lên.
Trần Ba ở bên cạnh nhìn đến ngây người, bây giờ đầu óc anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, không hiểu tại sao cao thủ Ám kình lại có thể bại dưới tay một tên gà mờ cảnh giới Minh kình, hơn nữa còn bại nhanh đến vậy!
"Đừng qua đây, đừng qua đây..." Trần Chính Nghĩa thấy Lưu Tiểu Viễn từng bước tiến lại gần thì sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, cuối cùng trực tiếp lùi đến góc tường, không còn đường lui nữa.
Trần Chính Nghĩa dựa lưng vào tường, hai tay vô thức đặt trước quân, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng!" Thấy Lưu Tiểu Viễn đến trước mặt mình, Trần Chính Nghĩa rất vô liêm sỉ lựa chọn đầu hàng.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trần Chính Nghĩa nói: "Người đầu hàng không phải đều giơ hai tay lên sao?"
Trần Chính Nghĩa nghe vậy thì liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, cuối cùng lựa chọn giơ hai tay lên. Nhưng anh ta vẫn kẹp chặt hai chân lại. Ngay khi Trần Chính Nghĩa giơ hai tay lên, Lưu Tiểu Viễn đã tung một cước vào thẳng hạ bộ của anh ta, đá trúng ngay "tổ chim" của Trần Chính Nghĩa.
"A..." Trần Chính Nghĩa đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, cảm giác "dập trứng" quả thực không dễ chịu chút nào!
Trần Chính Nghĩa lập tức đau đớn ngã xuống đất, hai tay ôm lấy quân lăn lộn không ngừng, tiếng kêu như heo bị chọc tiết, nghe thôi cũng thấy đau.
Còn bốn cô gái trong phòng thì đã sợ hãi ôm chặt lấy nhau run rấy từ bao giờ rồi!
Giải quyết xong Trần Chính Nghĩa, Lưu Tiểu Viễn nhấc Thái Khải Cương đang nằm dưới đất lên, sau đó ném anh ta lên ghế sofa, khiến bốn cô gái kia hét lên một
tiếng, vội vàng chạy đến góc tường
ôm nhau ngồi xổm xuống. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Lưu Tiểu Viễn cầm lấy chai bia trên bàn, trực tiếp mở một lon, sau đó đỗ lên người Thái Khải Cương.
"Đại ca, đại ca, đừng đồ nữa, tôi sai rồi lần sau tôi không dám nữa..." Thái Khải Cương liên tục cầu xin.
Rất nhanh, hơn chục chai bia trên bàn đều đã được Lưu Tiểu Viễn dùng hết, Thái Khải Cương cũng ướt như chuột lột rồi.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lưu Tiểu Viễn vỗ tay, nói: "Được rồi, xong rồi!"
Là người ngoài cuộc, Trần Ba đã tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, lúc này trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể trêu chọc Lưu Tiểu Viễn.
"Được rồi, Trần tiên sinh, các người cứ tiếp tục chơi, tôi về ngủ đây!" Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Trần Ba, vỗ vai Trần Ba nói.
Trần Ba lập tức sợ đến run rẫy cả người, anh ta còn tưởng Lưu Tiểu Viễn muốn ra tay với mình.
"Lưu... Lưu tiên sinh, cậu đi thong thả, đi thong thả!" Trần Ba run rấy nói, xem ra đã bị dọa không nhẹ.
Đợi đến khi thấy Lưu Tiểu Viễn đã đi ra khỏi phòng riêng, Trần Ba mới trực tiếp ngã ngồi xuống đất, thở hồn hến. Mẹ kiếp, vừa rồi đáng sợ quá!
Lưu Tiểu Viễn vừa đi không lâu, Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa lập tức tính số với Trần Ba.
Hai người tuy đều bị thương nhưng Trần Ba cũng bị dọa sợ mất mật, đối mặt với sự trả thù của Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa, Trần Ba chỉ còn cách dùng hai tay ôm lây đầu.
Sau khi đánh Trần Ba một trận, Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Cút!" Thái Khải Cương gầm lên với Trần Ba, Trần Ba chỉ còn cách chạy ra khỏi phòng riêng trong tình trạng thảm hại.
"Chết tiệt, đau chết ông đây rồi." Thái Khải Cương dùng tay sờ lưng mình, ái ui một tiếng.
Trần Chính Nghĩa thì mặt mày nhăn nhó nói: "Sư huynh, em mới đau này, em đoán sau này em thực sự có thể luyện được Tịch Tà kiếm phổ rồi."
"Yên tâm đi sư đệ, chúng ta nhất định không bỏ qua cho tên đó!" Thái Khải Cương nghĩ đến hạ bộ của Trần Chính Nghĩa bị đá một cước, thực sự là nghĩ thôi cũng đã thấy đau, thế là vỗ vai anh ta nói.
"Sư huynh, nhưng chỉ bằng hai chúng ta thì sợ là không đánh lại được tên đó đâu." Nhìn Trần Chính Nghĩa như sắp khóc đến nơi.
Thái Khải Cương nói: "Sư đệ, máy năm trở lại đây là thời của con cháu dựa vào ông cha, tôi sẽ gọi điện thoại cho bố tôi, để thằng ranh đó cũng phải nếm trải mùi vị đau đón của nát trứng và ướt như chuột lột."
"Nếu sư phụ ra tay, tên nhãi đó chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó em cũng sẽ bắt thằng ranh đó phát biểu cảm nghĩ khi trứng nát!" Trần Chính Nghĩa nghiến răng nghiền lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận