Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 765: Đáng giết 1

Chương 765: Đáng giết 1Chương 765: Đáng giết 1
Chương 765: Đáng giết 1
"Bóp bóp..." Người đàn ông trung niên kia vỗ tay hoan hô, nói: "Một đôi tình nhân thật ân ái"
Nghe người kia nói, Lưu Tiểu Viễn mới nói với Dương Tử Hàm: "Tử Hàm, em đứng sau anh."
Dương Tử Hàm ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay Lưu Tiểu Viễn, đứng sau Lưu Tiểu Viễn, quan tâm nói: "Tiểu Viễn, anh cẩn thận nhé."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Yên tâm đi, anh còn muốn cùng em bạc đầu giai lão cơ mà!"
"Các người cuối cùng là ai, có thể nói cho tôi biết thân phận của các người không." Lưu Tiểu Viễn nhìn người kia hỏi.
Lưu Tiểu Viễn rất muốn biết rõ thân phận của đối phương, để đối phó với mình, lại phái ra ba cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh và ba cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, thật là ra tay hào phóng.
"Đã muốn biết thì nói cho anh cũng không sao, vì chúng tôi là người hào sảng." Đối phương cười nói: "Chúng tôi là người của Phiêu Vân Cóc."
Phiêu Vân Cốc? Lưu Tiểu Viễn lập tức nhớ ra, Thái Xuân Hoa là người của Phiêu Vân Cốc, Diệp Giang cũng là người của Phiêu Vân Cốc, xem ra mình đã đắc tội với không ít người của Phiêu Vân Cốc rồi.
"Ô, Phiêu Vân Cốc à, tôi đã nghe nói về môn phái này rồi nhưng người của Phiêu Vân Cốc đều là kẻ bại dưới tay tôi." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói lời ngang ngược như vậy, người của Phiêu Vân Cốc ai nấy đều trợn tròn mắt vì tức giận, tên nhóc này quá ngang ngược, khinh người quá đáng!
Lần này Phiêu Vân Cốc cử hẳn một nhóm sáu cao thủ đến đối phó với Lưu Tiểu Viễn là bởi vì Lưu Tiểu Viễn khiến Phiêu Vân Cốc thiệt hại không ít người, khiến Phiêu Vân Cốc vô cùng nhéch nhác.
Hơn nữa, có lời đồn rằng trong tay Lưu Tiểu Viễn có Huyết Linh Chi, vì vậy, những người của Phiêu Vân Cốc lập tức quyết định phái nhóm sáu cao thủ đến đối phó với Lưu Tiểu Viễn.
Một là để trừng phạt Lưu Tiểu Viễn, cho anh biết sự lợi hại của Phiêu Vân Cốc, hai là để lấy Huyết Linh Chi.
Tất nhiên, mục đích thực sự vẫn là vì Huyết Linh Chi, chỉ cần biết được tung tích của Huyết Linh Chị, họ sẽ không ngân ngại giết chết Lưu Tiểu Viễn.
"Lưu Tiểu Viễn, anh quả thực khiến tôi rất kinh ngạc, khi chúng tôi nhận được tin anh chỉ mới là tu vi Tiên Thiên nhị trọng cảnh, không ngờ anh đã là tu vi Tiên Thiên tam trọng cảnh, thực sự khiến chúng tôi kinh ngạc." Người đàn ông trung niên cười nói.
"Nhưng mà, anh tưởng rằng với tu vi Tiên Thiên tam trọng cảnh của anh là có thể ngang ngược trước mặt sáu chúng tôi sao? Chắc anh cũng đã thấy, trong sáu chúng tôi có ba người là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, còn ba người khác cũng giống như anh, đều là tu vi Tiên Thiên tam trọng cảnh. Cái gọi là biết thời biết thế là trang tuấn kiệt, Lưu Tiểu Viễn, tôi hy vọng anh vẫn không nên có bát kỳ ý nghĩ nào."
Lưu Tiểu Viễn xòe hai tay ra, nói: "Thật sự khiến anh thất vọng rồi, bản thân tôi lại có chút không biết thời biết thế, anh nói phải làm sao đây?”
"Hừ!" Đối phương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã như vậy, anh không biết thời biết thế, vậy thì được, tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị của rượu phạt."
Nói xong, người đàn ông trung niên phát tay, năm người còn lại lập tức vây Lưu Tiểu Viễn và Dương Tử Hàm vào giữa.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “lôi cho anh một cơ hội nữa, ngoan ngoãn đầu hàng, hay là chống cự đến cùng?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi cũng cho các người một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin ta, nếu không, chờ cơn thịnh nộ của tôi, các người sẽ hối hận không kịp!"
"Ha ha..." Người đàn ông trung niên cười lớn, sau đó trực tiếp phát tay, ra lệnh cho năm người trực tiếp ra tay.
Cùng lúc đó, Lưu Tiểu Viễn cũng không nói nhảm, trực tiếp triệu hồi ra tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sử dụng phi kiếm luyện khí. Lưu Tiểu Viễn đặc biệt thích phi kiếm, bởi vì cảm thấy đặc biệt thích hợp, hơn nữa cũng là vũ khí giết người. Một khi không vừa mắt, trực tiếp một kiếm cắt cổ, đưa lên trời, có thể nói là nhanh chóng báo thù, vô cùng sảng khoái.
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỷ vừa nhập vào, phi kiếm lập tức từ nê hoàn cung trên đỉnh đầu bay ra, hướng thẳng về phía một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh gần nhất bay đến.
Xoẹt một cái, phi kiếm lóe lên một tia sáng bạc lạnh lẽo, lao thẳng vào yết hầu của đối phương, giây tiếp theo, đầu của cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh như rác rưởi rơi xuống đất, máu phun ra như suối.
Trong nháy mắt, Lưu Tiểu Viễn đã giết chết một người, trực tiếp khiến năm người còn lại hoàn toàn bị chấn động, bước tiến công của họ dừng lại, không ai dám tiến công, sợ rằng mình sẽ trở thành người không đầu tiếp theo.
"Sao thế? Sợ rồi sao?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi một câu, chỉ huy phi kiếm bay đến trước một cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh, hỏi: "Sợ thì quỳ xuống dập đầu đi."
"Giả thần giả quỷ, muốn chết!" Cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh gào lên một tiếng lớn, vừa chuẩn bị ra tay, phi kiếm vút một cái, trực tiếp chặt đầu anh ta xuống.
"Hừ, tự tìm đường chết!" Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng.
Dương Tử Hàm đứng sau Lưu Tiểu Viễn may là không nhìn thấy cảnh này, nếu không cô chắc chắn sẽ sợ đến chết khiếp, hét lên chói tai, dù sao thì cảnh tượng như vậy cũng quá đẫm máu.
Bên Phiêu Vân Cốc còn lại bốn người trực tiếp ngây người, bọn họ vốn tưởng rằng việc đối phó với Lưu Tiểu Viễn là chuyện dễ dàng, thế mà còn chưa chạm vào góc áo của Lưu Tiểu Viễn, phe mình đã mát hai người.
Lưu Tiểu Viễn cuối cùng là thần thánh phương nào, sao lại quỷ dị như vậy, bốn người Phiêu Vân Cốc kinh hồn bạt vía.
Phi kiếm lại bay đến trước một tu sĩ Tiên Thiên tam trọng cảnh, còn chưa đợi Lưu Tiểu Viễn lên tiếng, tu Sĩ này trực tiếp quỳ xuống đất, bắt đầu câu xin tha thứ: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận