Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 458: Chiếc xe cùi bắp của anh cứ để ở đ

Chương 458: Chiếc xe cùi bắp của anh cứ để ở đChương 458: Chiếc xe cùi bắp của anh cứ để ở đ
Chương 458: Chiếc xe cùi bắp của anh cứ để ở đây Tài xế nghe vậy, ngây người,
chiếc Audi máy chục vạn của mình là xe cùi bắp, vậy chiếc xe bán tải này của anh chẳng phải còn không bằng máy kéo.
Nhưng tài xế cũng biết Lưu Tiểu Viễn là người mình không thể đắc tội, đó là nhân vật mà bí thư Phương đích thân dặn dò phải đón, tài xế không nói gì nữa, đành phải lên xe bán tải.
Lên xe bán tải, tài xé mới để ý đến nhan sắc và vóc dáng của Tô Tuyết, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Lập tức, tài xế coi Lưu Tiểu Viễn như công tử nhà nào đó.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp nằm ở ghế sau, sau đó lập tức ngủ tiếp, tài xế lập tức lái xe bán tải đến bệnh viện.
Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy mình vừa ngủ, đã bị tài xế đánh thức, nói là đến bệnh viện rồi.
Mở mắt ra, dùng tay dụi dụi mắt, Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Sao nhanh vậy?”
Tài xế thầm nghĩ, tôi đã lái xe máy chục phút rồi, còn nhanh sao.
Xuống xe, Phương Kiến Dương lập tức nghênh đón, trên mặt nở nụ Cười rạng rỡ như hoa cúc.
"Tiểu Viễn à, cuối cùng cậu cũng về rồi, đợi cậu đến nỗi hoa cũng tàn rồi." Phương Kiến Dương lúc này còn ra dáng một người lãnh đạo nữa, khiến tài xế đứng bên cạnh ngây người.
"Tài xế Lý, sao cậu lại để Tiểu Viễn ngồi xe này về?" Phương Kiến Dương thấy Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết ngồi xe bán tải về, không nhịn được hỏi.
Người được gọi là tài xế Lý vẻ mặt rất khổ sở, nói "Bí thư Phương, là anh Lưu không chịu ngồi, còn nói chiếc xe đó là xe cùi bắp."
Phương Kiến Dương nghe vậy, ngây người chưa đầy một giây, lập tức cười ha ha: "Đúng, xe cùi bắp, đó là xe cùi bắp!"
Thầy Lý kinh ngạc đến mức há hốc mồm, má ơi, mình không nhìn nhằm chứ, bí thư Phương đang nịnh nọt cậu thiếu niên này, vậy cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai mà lại khiến bí thư Phương nịnh nọt, chẳng lẽ là con trai của một vị nào đó ở tỉnh hoặc Thủ đô sao? "Bí thư Phương, chú Lâm và ông Lâm đang ở phòng bệnh nào?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Phương Kiến Dương nghe vậy, lập tức kéo Lưu Tiểu Viễn đi vào bệnh viện, trên đường đi, Phương Kiến Dương hỏi Lưu Tiểu Viễn có láy được thuốc giải không.
Lưu Tiểu Viễn nói đã lấy được thuốc giải, hai người vừa đi vừa nói, vào thang máy, Lưu Tiểu Viễn mới phát hiện Tô Tuyết không đi theo.
Dù sao Tô Tuyết cũng lợi hại như vậy, Lưu Tiểu Viễn không lo cô bị kẻ xấu bắt nạt, hơn nữa đây là bệnh viện, cho dù có vài tên côn đồ thì cũng có bảo vệ bệnh viện.
"Không ổn!" Lưu Tiểu Viễn khi cầm thuốc giải Đoạt Mệnh Tam Nhật Tán, đột nhiên phát hiện điện thoại không có trên người mình, điện thoại không có trên người, vậy chắc chắn là ở trên tay Tô Tuyết.
Nghĩ đến điện thoại ở trên tay Tô Tuyết, Lưu Tiểu Viễn biết là sắp có chuyện không hay.
Phương Kiến Dương nghe thấy tiếng không ổn của Lưu Tiểu Viễn, còn tưởng Lưu Tiểu Viễn không lấy được thuốc giải, hoặc là lấy được thuốc giải nhưng lại làm mát, dọa cho sắc mặt Phương Kiến Dương tái mét.
"Tiểu Viễn, cậu sẽ không bảo tôi là làm mát thuốc giải chứ?" Phương Kiến Dương cần thận hỏi, sắc mặt rất khó coi.
Lưu Tiểu Viễn chính là hy vọng cuối cùng của ông ta, nếu Lưu Tiểu Viễn không lấy được thuốc giải, vậy tính mạng của cha con Lâm Tân sẽ nguy hiểm. Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Không phải chuyện thuốc giải."
Phương Kiến Dương nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng mới được buông xuống, thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chuyện thuốc giải, dọa ông ta sợ chết khiếp.
"Tiểu Viễn, vậy là chuyện gì?" Phương Kiến Dương không nhịn được hỏi, nếu là chuyện mình có thể giúp được, Phương Kiến Dương nhất định sẽ giúp, bởi vì làm người phải biết ơn, Lưu Tiểu Viễn đã giúp mình, Phương Kiến Dương không thể làm loại người vong ân phụ nghĩa.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, không có chuyện gì, chúng ta giải độc cho hai bố con chú Lâm trước đã."
Lưu Tiểu Viễn theo Phương Kiến Dương đến phòng bệnh của hai bố con Lâm Tân, thấy hai bố con Lâm Tân trên giường bệnh, Lưu Tiểu Viễn lập tức lấy thuốc giải Đoạt mệnh tam nhật tán ra cho hai người uống.
Khoảng nửa phút sau, hai bố con Lâm Tân lần lượt tỉnh lại.
Sau đó, Lâm Tân kể lại chuyện hai người bị trúng chiêu như thế nào.
Tối hôm đó, Lâm Tân và bố mình đã ngủ, đột nhiên nghe thấy có người bám chuông cửa, bố Lâm Tân là Lâm Đại Hữu bị đánh thức trước, đi đến cửa phòng Lâm Tân gõ cửa.
Lâm Tân mặc quân áo đi ra mở cửa, thấy đối phương là một người lạ, Lâm Tân hỏi đối phương tìm ai, Long Bá Thiên nói ông ta tìm Lưu Tiểu Viễn.
Lâm Tân tin là thật, cho rằng Long Bá Thiên là bạn của Lưu Tiểu Viễn, nên đã cho Long Bá Thiên vào, sau khi Long Bá Thiên vào nhà, lập tức dùng độc làm hai bố con Lâm Tân ngã gục trên ghế sofa.
Tiếp theo, Long Bá Thiên lấy điện thoại của Lâm Tân, gọi điện cho Lưu Tiểu Viễn.
Lâm Tân kể xong, nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tiểu Viễn, rốt cuộc người đó là ai? Tại sao ông ta lại gây phiền phức cho cháu?”
Lưu Tiểu Viễn không muốn để Lâm Tân biết những chuyện này, cười nói: "Không có gì, chỉ là có chút ân oán cũ với cháu mà thôi. Nhưng bây giờ không sao rồi, đã được tôi giải quyết ôn thỏa." Nói chuyện phiếm với hai bố con Lâm Tân vài câu, thấy hai người họ không sao, Lưu Tiểu Viễn đi ra khỏi phòng bệnh.
Phương Kiến Dương đích thân tiễn Lưu Tiểu Viễn đến tận cổng bệnh viện, suốt dọc đường đều ngàn ân vạn tạ với Lưu Tiểu Viễn, chỉ thiếu quỳ xuống nói Lưu Tiểu Viễn là ân nhân của ông ta.
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên xe, qua cửa số xe thấy Tô Tuyết ngồi ở ghế phụ đã ngủ rồi, dưới ánh đèn yếu ớt, Lưu Tiểu Viễn phát hiện Tô Tuyết khi ngủ đặc biệt xinh đẹp, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng, hoàn toàn là một nàng công chúa ngủ trong rừng.
"Tôi còn tưởng cô không biết mệt!" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết đang ngủ, tự lẫm bẩm một câu, rồi nhẹ nhàng mở cửa xe, cố gắng làm cho động tĩnh nhỏ nhất, không đánh thức Tô Tuyết.
Sau khi mở cửa xe, Lưu Tiểu Viễn nhẹ nhàng ngồi lên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đóng cửa xe xong, Lưu Tiểu Viễn không định lái xe đi, mà ngồi trên ghé, lặng lẽ ngắm nhìn Tô Tuyết đang ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận