Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1114: Điều kiện 1

Chương 1114: Điều kiện 1Chương 1114: Điều kiện 1
Chương 1114: Điều kiện 1
"Chị Thiến, vậy em về trước nhé!" Lưu Tiểu Viễn đặt vali vào phòng Trương Thiền, chuẩn bị rời đi.
Vốn dĩ Trương Tiểu Liên đã nói ra những lời như vậy, nếu anh còn ở lại phòng Trương Thiến nói chuyện với cô ấy, không biết cái miệng thối của Trương Tiểu Liên sẽ nói ra những lời gì nữa.
"Tiểu Viễn, xin lỗi em!" Trương Thiến áy náy nói.
Lưu Tiểu Viễn vốn là tốt bụng đưa cô ấy về, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, khiến Trương Thiên cảm thấy vô cùng áy náy.
"Chị Thiến, chị nói gì vậy, miệng lưỡi người ta dài, cứ để họ nói đi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dừng một chút, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục nói: "Chị Thiến, em tháy chị vẫn nên ra ngoài thuê nhà hoặc mua nhà, chị ở nhà, chắc chắn sẽ không được thoải mái."
Lưu Tiểu Viễn nói đúng, nhìn vào biểu hiện của Trương Tiểu Liên hôm nay, sau này Trương Thiến ở nhà chắc chắn sẽ không được thoải mái.
Em trai Trương Thiến và vợ vẫn sống chung với bố mẹ, sau này nếu Trương Tiểu Liên thường xuyên nói những lời mỉa mai, cha mẹ Trương Thiến cũng không có cách nào.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn vẫn khuyên Trương Thiền nên ra ngoài thuê nhà hoặc mua nhà, như vậy sẽ được yên tĩnh, không nghe thấy những lời lộn xôn, trong lòng cũng sẽ không khó chịu. Trương Thiến đương nhiên cũng biết Lưu Tiểu Viễn nói như vậy là vì muốn tốt cho mình, cô ấy cười gật đầu nói: "Chị biết rồi, chị sẽ cân nhắc."
Trương Thiến tiễn Lưu Tiểu Viễn xuống tầng, lúc này bố mẹ Trương Thiến đi làm về, bố mẹ Trương Thiến đương nhiên cũng biết con gái mình đã ly hôn. a9vnv
"Sao con lại ngốc thế, con bé họ Lục, con giành quyền nuôi làm gì? Con nuôi một đứa trẻ, sau này xem con lấy chồng thế nào!" Mẹ Trương Thiến vừa về đã chỉ trích Trương Thiến không nên giành quyền nuôi dưỡng Giai Giai.
Trương Thiến nói: "Mẹ, Giai Giai là con đẻ của con, con không quan tâm con bé họ gì, con bé là con gái của con, đương nhiên con phải nuôi."
Mẹ Trương Thiến nghe vậy, nói: "Con này, mẹ thật sự không biết làm thế nào với con, tùy con vậy, sau này con sẽ hồi hận."
Lưu Tiểu Viễn đi rồi, trên đường lái xe về, Lưu Tiểu Viễn biết rằng sau này cuộc sống của Trương Thiến sẽ không dễ dàng.
Về đến nhà, Lưu Tiểu Viễn phát hiện người của tộc Hồ yêu lại tìm đến.
"Các người lại đến nhà tôi làm gì?" Lưu Tiểu Viễn nhìn người của tộc Hồ yêu hỏi.
Lần này đến tộc Hồ yêu là hai vị trưởng lão, đều là tu vi Hóa Thần kỳ, nếu động thủ, Lưu Tiểu Viễn chắc chắn không đánh lại hai người phụ nữ này. Tuy nhiên, lần này tộc Hồ yêu dường như không phải đến gây rắc rối, mà là đến tìm Lưu Tiểu Viễn có việc.
"Lưu tiên sinh, anh không cần tức giận, lần này chúng tôi đến tìm anh là có một chuyện muốn thương lượng với anh." Một trong hai vị trưởng lão nói.
Lưu Tiểu Viễn nhìn hai người, hỏi: "Có chuyện gì? Nếu không phải chuyện quan trọng, tôi không muốn nghe.”
Mặc dù hai người là Tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng đối với Lưu Tiểu Viễn, anh không hề sợ hai người này. Bởi vì nếu Lưu Tiểu Viễn tỏ ra sợ hãi, đối phương sẽ càng trở nên ngạo mạn.
Chỉ có thái độ cứng rắn, đối phương mới có thể e sợ. Bởi vì trước đó trong kết giới của tộc Hồ yêu, Lưu Tiểu Viễn đã đánh bại tộc trưởng của họ.
Vì vậy, trong lòng tộc Hồ yêu, Lưu Tiểu Viễn là người có thể đánh bại tộc trưởng của họ.
"Lưu tiên sinh, tộc trưởng bảo tôi đến hỏi anh, trước đây anh đưa ra điều kiện với tộc Hồ yêu chúng tôi, liệu có còn hiệu lực không? Tộc Hồ yêu chúng tôi đồng ý hợp tác với Lưu tiên sinh.” Một trong hai vị trưởng lão nói.
Lưu Tiểu Viễn có chút khó hiểu, hỏi: "Điều kiện gì?"
Trưởng lão của tộc Hồ yêu nói: "Chính là việc Lưu tiên sinh anh sau này sẽ giúp tộc Hồ yêu chúng tôi luyện đan.”
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn bật cười ha ha, đối phương ngắn ra, không biết Lưu Tiểu Viễn cười gì? Vội hỏi: "Lưu tiên sinh, anh cười gì vậy? Chẳng lẽ điều kiện này không phải do anh đưa ra sao?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Điều kiện này đúng là do tôi đưa ra nhưng đó là lúc trước, lúc trước tôi nói với tộc trưởng của các người, chỉ cần cô ta giao Tô Tuyết cho tôi, tôi sẽ làm như vậy. Nhưng mà tộc trưởng của các người không đồng ý."
"Bây giờ, Tô Tuyết đã được tôi cứu về, tộc trưởng của các người lại nhớ đến điều kiện tôi đưa ra, các người không thấy tộc trưởng của các người tính toán quá hay sao? Coi tôi là đồ ngốc à?"
Nghe vậy, hai vị trưởng lão của tộc Hồ yêu cũng thấy rằng việc này thực sự coi Lưu Tiểu Viễn là đồ ngốc.
Nhưng đây là chuyện tộc trưởng giao phó, bọn họ không thể không làm.
"Lưu tiên sinh, chuyện lần trước thực sự là do tộc Hồ yêu chúng tôi không đúng, lần này chúng tôi cũng đến để xin lỗi anh, hy vọng anh tha thứ."
Nghe đối phương xin lỗi mình, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Thực ra, Lưu Tiểu Viễn chỉ là thái độ cứng rắn một chút, chứ hiện tại Lưu Tiểu Viễn căn bản không có thực lực để chống lại tộc Hồ yêu. Vì vậy, nhân lúc tộc Hồ yêu đã mềm mỏng, anh cũng thuận nước đẩy thuyền.
"Vì các người đã xin lỗi, vậy chuyện lần trước tôi cũng không truy cứu nữa." Lưu Tiểu Viễn giả vờ hào phóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận