Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 776: Bài học cho kẻ cặn bã 2

Chương 776: Bài học cho kẻ cặn bã 2Chương 776: Bài học cho kẻ cặn bã 2
Chương 776: Bài học cho kẻ cặn bã 2
Cửa phòng đột ngột mở ra khiến những giáo viên đó giật mình, vội vàng giả vờ tiến lên hai bước, nói với giáo viên bên cạnh: "Cô Vương, hôm nay trời nắng to nhỉ."
"Đúng vậy, đúng vậy, nắng quá."
Thấy dáng vẻ của những giáo viên này, Lưu Tiểu Viễn thấy buồn cười, những giáo viên này diễn kịch quá giỏi.
Khi những giáo viên này nhìn thấy thầy Lâm được Lưu Tiểu Viễn đỡ trong tay thì giật mình, nếu không phải quen thuộc với quần áo mà thầy Lâm mặc thì chỉ nhìn vào khuôn mặt thì không thể nhận ra người này là thầy Lâm được. Thầy Lâm bị đánh thảm đến vậy, đúng là chuyện đáng buôn.
"Các thầy cô ơi, cứu tôi, cứu tôi với!" Thầy Lâm lập tức kêu cứu.
Những thầy cô thấy thầy Lâm bị đánh thành như vậy, ai còn dám tiến lên cứu, ngay cả hiệu trưởng cũng không nói gì, chúng tôi có thể ý kiến gì.
Lưu Tiểu Viễn nói với những giáo viên này: "Thầy Lâm là một tên cằm thú, anh ta đã có vợ con rồi mà còn muốn sàm sỡ cô giáo Đàm, kết quả bị Tô Vân nhìn thấy, đánh thầy Lâm một trận."
Mọi người sau khi nghe xong, nghĩ thầm đúng là như vậy, cô giáo Đàm quả thực rất xinh đẹp, những giáo viên nam này cũng có một số người đã từng có ý định với Đàm Uyên Nghi nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng.
Nhưng không có ai táo bạo như thầy Lâm, thực sự hành động.
"Đàm Uyên Nghỉ là bạn gái của tôi, sau này ai dám có ý đồ với cô ấy, thầy Lâm chính là kết cục của các người!" Lưu Tiểu Viễn bá đạo nói.
Những giáo viên nam thấy tình trạng của thầy Lâm, lập tức rùng mình, sau này vẫn không nên có ý đồ với Đàm Uyên Nghi, về nhà ôm vợ mình ngủ là an toàn hơn.
Lưu Tiểu Viễn sau đó đã gọi một cuộc điện thoại cho Phương Kiến Dương. Một kẻ bại hoại như thầy Lâm không thẻ tiếp tục dạy học và giáo dục con người, một kẻ bại hoại như vậy còn tư cách gì để dạy học và giáo dục con người? Phương Kiến Dương sau khi nghe Lưu Tiểu Viễn kể lại sự việc, đã lập tức đảm bảo với Lưu Tiểu Viễn rằng một kẻ bại hoại như thầy Lâm chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Tiểu Viễn nói với thầy Lâm: "Từ giờ trở đi, anh không còn là giáo viên nữa.”
Thầy Lâm ngồi bệt xuống đất gào lên: “Anh là cái thá gì? Tư cách giáo viên của tôi là do nhà nước cấp, anh có tư cách gì đề đuôi việc tôi?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi không có tư cách đuổi việc anh, nhưng chính quyền có tư cách đuổi việc anh."
Lưu Tiểu Viễn không để ý đến thầy Lâm nữa, mà nắm tay Đàm Uyên Nghi nói: "Uyên Nghi, chúng ta sang kia ngồi đi." Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Vân vẫn đi theo sau hai người, liền nói với Tô Vân: " Tô Vân, mau quay về lớp học đi.”
"ÔI" Tô Vân nghe vậy, gật đầu rồi lập tức quay về lớp học.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Uyên Nghi, kết quả học tập của Tô Vân thế nào?"
Đàm Uyễn Nghi nói: "Tô Vân rất thông minh, mặc dù trước đây cô bé chưa từng đi học, lúc đầu học không theo kịp các bạn khác nhưng vài ngày sau, kết quả học tập của cô bé đã tiến bộ vượt bậc, bây giờ, cô bé có thể làm hét tất cả các bài tập, học tập cũng đã theo kịp. Em nghĩ, đến kỳ thi giữa kỳ, kết quả của cô bé chắc chắn sẽ đứng đầu."
Nghe Đàm Uyễn Nghi nói vậy, Lưu Tiểu Viễn mới yên tâm, Tô Vân này học hành cuối cùng cũng không khiến anh mát mặt, nếu kết quả học tập luôn là một trong những học sinh cuối lớp thì đúng là hơi mất mặt thật.
"Đúng rồi, Uyên Nghi, thầy Lâm này là người ở đâu?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn hỏi như vậy là vì sợ thầy Lâm này sẽ trả thù Đàm Uyên Nghi, bởi vì một khi anh ta mất việc, không chừng sẽ mang lòng thù hận.
Có những người như vậy, anh hại họ mát việc, họ sẽ liều mạng với anh.
Lưu Tiểu Viễn sợ rằng sau khi thầy Lâm mất việc, sẽ trút hết mọi oán hận lên một mình Đàm Uyễn Nghi, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội trả thù Đàm Uyễn Nghi. Đàm Uyên Nghi nói: "Thầy Lâm này chính là người ở thôn bên cạnh các anh, sao vậy? Anh hỏi thế để làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh sợ rằng sau khi thầy Lâm mát việc sẽ trả thù em.”
"Anh thực sự đã khiến anh ta mắt việc sao?" Đàm Uyên Nghi còn tưởng Lưu Tiểu Viễn chỉ dọa dẫm thầy Lâm thôi, không ngờ là thật.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Tất nhiên, ai bảo anh ta ăn gan hùm mật gấu, dám chiếm tiện nghi của phụ nữ của anh chứ? Để anh ta mắt việc còn là hình phạt nhẹ đối với anh ta đấy!"
Một người đàn ông có thể vì người phụ nữ mà lên núi đao xuống biển lửa thì người phụ nữ đó chắc chắn sẽ cảm động. Bây giờ, Đàm Uyên Nghỉ rất cảm động, thấy Lưu Tiểu Viễn đối với cô như vậy, lập tức tựa đầu vào vai Lưu Tiểu Viễn, nói: "Tiểu Viễn, anh tốt quá."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tát nhiên, anh không đối tốt với em thì ai đối tốt với em."
"Uyên Nghi, sau này tan học thì bảo Tô Vân đi cùng em về, biết chưa?" Lưu Tiểu Viễn dặn dò.
Có Tô Vân đi cùng Đàm Uyên Nghi về nhà, Lưu Tiểu Viễn sẽ yên tâm hơn nhiều, với thân thủ của Tô Vân, cho dù thầy Lâm này gọi mười máy tên côn đồ đến thì cũng không phải đối thủ của Tô Vân.
"Vâng, được, em nghe anh hết!" Đàm Uyên Nghi ngoan ngoãn gật đầu. Ngồi ở trường với Đàm Uyễn Nghi một lúc, Lưu Tiểu Viễn liền về trước, vừa về đến nhà, Lưu Tiểu Viễn đã nhận được điện thoại của Mẫn Đông Thanh, đầu dây bên kia, Mẫn Đông Thanh nhắc đến chuyện Đề vương lục, hỏi Lưu Tiểu Viễn khi nào thì đến chỗ ông ta một chuyến.
Mẫn Đông Thanh không nói đến chuyện này thì Lưu Tiểu Viễn cũng đã quên mất chuyện này rồi, quên mắt chuyện mình đã đưa Đế vương lục cho Mẫn Đông Thanh gia công.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận