Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 656: Rừng khí độc 1

Chương 656: Rừng khí độc 1Chương 656: Rừng khí độc 1
Chương 656: Rừng khí độc 1
Xem ra việc này không giúp không được, mặc dù trong lòng Lưu Tiểu Viễn không muốn chút nào nhưng lại không có cách nào khác.
"Chuyện không nên chậm trễ, tôi sẽ nhanh chóng lấy Bách độc kinh cho ông, ông đưa thuốc giải cho tôi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dương lĩnh nghe vậy, nói: "Được, Lưu tiên sinh nói năng sảng khoái, tôi tôi thích!"
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn trở về phòng bệnh nói với bố một tiếng, lại gọi điện thoại nói với mẹ là mình phải đi công tác một chuyến, còn mấy người Lục Tư Dao thì nhắn tin trên Wechat nói với họ. Dưới sự dẫn dắt của Dương Tĩnh, hai người đi vào một khu rừng già sâu thẳm, ban ngày đi trong khu rừng già này, âm u, không nhìn rõ lắm.
Hai người khó khăn đi trong rừng, vẫn luôn đề phòng rắn độc côn trùng độc, bởi vì thứ trong rừng già sâu thẳm như vậy cắn một cái, không chết cũng tàn phế, độc tính rất mạnh.
Hai người vượt qua một ngọn núi, đã hơn chín giờ tối, hai người ăn một chút lương khô, sau đó mỗi người tìm một cây đại thụ bắt đầu nghỉ ngơi, đợi trời sáng rồi đi tiếp.
Một đêm, Lưu Tiểu Viễn không nghỉ ngơi tốt, dù sao nằm trên cành cây sao có thể nghỉ ngơi tốt được, may mà là cảnh giới Tiên Thiên nhị trọng cảnh, cho dù máy đêm không ngủ cũng không sao.
Nhảy xuống từ trên cây, Dương Tĩnh cười hỏi: "Lưu tiên sinh, tối qua nghỉ ngơi thế nào?"
Thấy vẻ mặt cười hì hì của Dương Tĩnh, Lưu Tiểu Viễn muốn đấm cho tên này một trận, chết tiệt, uy hiếp mình, đợi lấy được thuốc giải, mình sẽ đưa ông ta về Tây thiên.
"Nghỉ không tốt, tối cơ bản không ngủ được." Lưu Tiểu Viễn nói thật.
Đi được khoảng ba giờ đường núi, hai người ngồi xuống ăn một chút lương khô, Dương Tĩnh chỉ vào một vùng núi xa xa có sương mù bao phủ phía trước nói: "Lưu tiên sinh, ở ngay phía trước, anh thấy không, những đám mây mù bốc lên kia chính là khí độc, cho nên, vùng này cơ bản không có người ở, ngay cả chim cũng không có."
Lưu Tiểu Viễn nhìn theo hướng Dương Tĩnh chỉ, chỉ thấy phía trước xa xa thực sự có sương mù bao phủ, những cây cối bên dưới cao vút, xung quanh không thấy bóng dáng một con chim nào, xem ra, độc tính của khí độc này rất mạnh.
Ngồi một lúc, Dương Tĩnh đứng dậy, nói: "Lưu tiên sinh, chúng ta đi thôi, tuy nhìn có vẻ không xa nhưng trông núi chạy chết ngựa, đường còn dài lắm, chiều nay bốn giờ có thê đến nơi là tốt lắm rồi."
Lưu Tiểu Viễn và Dương Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng đến nơi vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, đứng trước rừng khí độc, chỉ thấy không khí trong rừng khí độc này vô cùng âm ướt, khí độc nồng nặc như sương vậy, bên trong có một số con côn trùng độc đang bò, không cần nói, độc tính của những con côn trùng độc này chắc chắn rất mạnh.
Nếu bị những con côn trùng độc này cắn một cái, e là sẽ chết ngay lập tức.
Dương Tĩnh nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Lưu tiên sinh, anh vào bây giờ hay đợi đến sáng mai rồi vào?"
Lưu Tiểu Viễn chỉ muốn nhanh chóng lấy được Bách độc kinh để đổi thuốc giải, vì vậy quyết định chiều nay sẽ đi.
"Vào ngay bây giờ!" Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải vào, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên chọn vào ngay bây giờ.
Dương Tĩnh lập tức nở nụ cười đáp: "Lưu tiên sinh sảng khoái thật đấy, vậy thì tốt, mặc bộ đồ này vào đi.”
Vừa dứt lời, Dương Tĩnh đã lấy từ trong ba lô một bộ quần áo đưa cho Lưu Tiểu Viễn. Đó là bộ đồ giống như loại áo mưa chống nước, vô cùng bí bách, mặc vào giữa mùa hè oi bức ở nơi núi rừng này, ước chừng quần áo cũng ướt sũng mắt thôi.
"Mặc bộ này vào có thể tránh được tối đa thương tổn của côn trùng độc gây ra, độc tính của côn trùng độc ở đây quá mạnh, trong một thời gian ngắn ngay cả tôi cũng không thể bào chế ra loại thuốc giải phù hợp." Dương Tĩnh nói.
Nếu Lưu Tiểu Viễn chết trong rừng khí độc thì những nỗ lực vất vả của Dương Tĩnh sẽ đổ sông đỗ biển, vì vậy, Dương Tĩnh không thể để Lưu Tiểu Viễn chết trong rừng khí độc, phải đợi anh giao Bách độc kinh vào tay mình, mới có thể để anh chết!
Ngay từ lúc uy hiếp Lưu Tiểu Viễn giúp mình tìm Bách độc kinh, Dương Tĩnh đã không định tha cho Lưu Tiểu Viễn, chỉ đợi Lưu Tiểu Viễn lấy được Bách độc kinh, lập tức đưa Lưu Tiểu Viễn về Tây thiên.
Mặc dù Dương Tĩnh chỉ là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, về cảnh giới võ công không cao bằng Lưu Tiểu Viễn nhưng Dương Tĩnh cũng là cao thủ dùng độc, vì vậy, Dương Tĩnh hoàn toàn không coi cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh như Lưu Tiểu Viễn ra gì.
Lưu Tiểu Viễn vẫn mặc quần áo mà Dương [Tĩnh mua, vì Dương Tĩnh nói đúng, mặc bộ quần áo này có thể phòng ngừa côn trùng độc hiệu quả.
Cuối cùng, Dương Tĩnh còn lấy ra một chiếc mặt nạ phòng độc đưa cho Lưu Tiểu Viễn, bảo Lưu Tiểu Viễn đeo vào, lại đưa cho Tiểu Viễn một đôi găng tay silicon, để Lưu Tiểu Viễn được trang bị đầy đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận