Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 636: Em đánh anh thì được, nhưng khôn

Chương 636: Em đánh anh thì được, nhưng khônChương 636: Em đánh anh thì được, nhưng khôn
Chương 636: Em đánh anh thì được, nhưng không được đánh em trai anh
Thấy Vương Tình quyến rũ như vậy, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được nữa, lập tức cười xấu xa nói: "Quản lý Vương, em nói anh định làm gì chứ? Anh chỉ muốn xem trên người quản lý Vương có mùi giấm không thôi."
"Không cho anh ngửi, không cho anh ngửi." Vương Tình cười khúc khích, rồi chạy đến chỗ ghế Lưu Tiểu Viễn ngồi.
Lưu Tiểu Viễn lập tức đuổi theo, cười hì hì nói: "Quản lý Vương, đừng chạy, em không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh đâu!"
Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn còn cố ý đưa hai tay ra nắm lấy, động tác đó giống như nắm lấy núi đôi của Vương Tình vậy.
"Nếu em không chạy, chẳng phải sẽ bị tên xấu xa là anh ăn mát sao!" Vương Tình cười nói.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Quản lý Vương, sao em lại nói anh ăn em chứ, mỗi lần không phải là em ăn em trai anh sao, ăn rồi lại nhả ra, nhả ra lại ăn vào, nghịch ngợm chết đi được."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, dù Vương Tình không còn là thiếu nữ nữa nhưng nghe những lời này, mặt vẫn đỏ bừng.
"Tổng giám đốc, anh xấu chết đi được, sao lại nói những lời như vậy, xấu hỗ chết mát." Vương Tình liếc Lưu Tiểu Viễn một cái, không chạy nữa.
Không biết tại sao, nghe Lưu Tiểu Viễn nói câu đó, Vương Tình thấy chân mình không nhắc lên được.
Thấy Vương Tình xấu hổ, Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa nói: "Quản lý Vương, anh xấu ở chỗ nào, anh chỉ nói thật thôi mà, chẳng phải lần nào cũng như vậy sao?”
"Tên xấu xa, anh còn nói nữa, coi chừng em đánh chết anh!" Vương Tình nói rồi giơ nắm đắm nhỏ lên, ra vẻ muốn đánh người.
Lưu Tiểu Viễn không hề sợ lời đe dọa của Vương Tình, nói: "Em đánh anh được nhưng tuyệt đối không được đánh em trai anh, nếu em đánh nó bị thương, em muốn nghịch ngợm chơi với nó nữa cũng không được đâu." Vương Tình liếc Lưu Tiểu Viễn một cái, nói: "Em chính là muốn đánh em trai anh, chính là muốn đánh nó, xem nó còn làm chuyện xấu nữa không."
Nói rồi, Vương Tình thực sự đánh em trai Lưu Tiểu Viễn hai cái, chỉ là đánh nhẹ hai cái, không đáng kê.
Lưu Tiểu Viễn lại giả vờ đau đớn, Vương Tình cũng không để ý đến Lưu Tiểu Viễn, biết tên này đang giả vờ, cô biết rõ mình đánh mạnh đến mức nào.
Giả vờ, cứ giả vờ đi, Vương Tình cứ thế lặng lẽ nhìn Lưu Tiểu Viễn diễn.
Lưu Tiểu Viễn thấy giả vờ đau không có tác dụng, liền không giả vờ nữa, mà cười hì hì nhìn Vương Tình nói: "Quản lý Vương, em đánh em trai anh như vậy, nó đã rất tức giận rồi, vừa nãy nó nói với anh, lát nữa chắc chắn phải trừng phạt em thật tốt!"
Vương Tình nghĩ thầm, tên xấu xa này đúng là xấu chết đi được, em trai anh căn bản không biết nói, là anh muốn trừng phạt em thì có.
Lưu Tiểu Viễn nói xong, liền ôm Vương Tình vào lòng, cười hì hì nói: "Quản lý Vương, hành động vừa nãy của em khiến em trai anh rất tức giận, em biết không?"
"Hừ! Nếu nó tức giận, em sẽ đánh nó thêm." Vương Tình nói rồi lại nhẹ nhàng đánh thêm hai cái.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Hành động hiện tại của em đã hoàn toàn chọc giận nó, nó quyết định bây giờ sẽ cho em một bài học, để em biết tay nó." Nói xong, Lưu Tiểu Viễn không khách sáo nữa, lập tức tấn công Vương Tình, dưới sự tấn công của Lưu Tiểu Viễn, Vương Tình lập tức bại trận, tan tác như ong vỡ tổ.
"Quản lý Vương, giờ lại đến lúc em nghịch ngợm rồi, em có thể ăn nó vào rồi lại nhả ra." Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa nói, sau đó một chiêu thẳng tiến, trong phòng làm việc lập tức vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa tựu trường, những bạn học đã chơi suốt một kỳ nghỉ hè cũng phải đến trường báo danh.
Đối với những học sinh đã chơi suốt một kỳ nghỉ hè mà nói, đây quả thực là một tin dữ, đã chơi hai tháng rồi, tâm trí đã lười biếng, ai còn muốn đến trường học, chẳng có chút tự do nào.
Tuy nhiên, dù không muốn đi đến đâu thì cũng phải cùng bố mẹ đến trường để đăng ký.
Vì Tô Vân phải đi học, thêm vào đó cô bé không có hộ khẩu, chắc chắn sẽ không đăng ký được. Lưu Tiểu Viễn đành phải gọi điện cho Phương Kiến Dương, Phương Kiến Dương cũng không hỏi tại sao mà lập tức gọi điện cho người đứng đầu sở giáo dục, người đứng đầu sở giáo dục lại lập tức gọi điện cho hiệu trưởng trường học, rất nhanh thủ tục nhập học của Tô Vân đã được hoàn thành.
Tô Vân đeo chiếc cặp sách mà cô bé tự tay lựa chọn, trông rất vui vẻ, vì đi học sẽ có nhiều bạn nhỏ để chơi cùng.
Giúp Tô Vân đăng ký xong, điện thoại của Lưu Tiểu Viễn reo lên, là chú út gọi đến, chú út hỏi Lưu Tiểu Viễn hôm nay có thời gian không, hôm nay vợ chồng họ đều không xin nghỉ được, muốn Lưu Tiểu Viễn đưa Lưu Tiểu Thiến đi đăng ký.
Thực ra Lưu Tiểu Thiến đã lớn như vậy rồi, tự mình đi đăng ký cũng không có vấn đề gì nhưng vợ chồng chú út không yên tâm, dù sao trên người cũng mang theo mấy nghìn tệ, vì vậy đành phải làm phiền Lưu Tiểu Viễn.
Chú út đã gọi điện nhờ mình rồi, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên không thể từ chối, lập tức đồng ý, lái xe đến nhà đón em họ.
Lưu Tiểu Thiến thấy anh họ mình đổi xe mới, lại còn là một chiếc Mercedes-Benz, lập tức ngạc nhiên hỏi: "Anh, đổi xe rồi à? Còn là xe biển Thủ Đô nữa, bao nhiêu tiền vậy?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì, lên xe, anh đưa em đi đăng ký." Lưu Tiểu Viễn nói.
Xe đến trường của Lưu Tiểu Thiến, kết quả phát hiện hai bên đường trường học đều đỗ đầy xe. Lưu Tiểu Viễn đành phải tìm một chỗ đỗ xe, cùng Lưu Tiểu Thiến xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận