Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 500: Hỏi thăm

Chương 500: Hỏi thămChương 500: Hỏi thăm
Chương 500: Hỏi thăm
Lưu Tiểu Viễn vốn còn định đi gặp thử ông chủ Cao một lần, nhưng nếu ông ta là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tam trọng cảnh thì anh vẫn nên tránh đi thì hơn. Dù sao thì bây giờ anh có đi gặp ông ta thì cũng chỉ là tự chuốc lấy phiền phức.
"Còn biết gì nữa, nói hết ra đây!" Lưu Tiểu Viễn thúc giục.
Tống Phi lắc đầu nói: "Không còn nữa, những chuyện khác tôi thực sự không biết."
Chết tiệt! Xem ra ông chủ đứng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành quả thực là một nhân vật thần bí, ngay cả cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nhất trọng cảnh như Tống Phi cũng biết rất ít thông tin về ông ta. Đã không có được manh mối hữu dụng nào, Lưu Tiểu Viễn ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, liền rời đi.
Thấy Lưu Tiểu Viễn rời đi, Vương Kiến Quân và Tống Phi đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Vương Kiến Quân, cả người trực tiếp nằm vật ra đất, thở hồn hễn.
Khi Lưu Tiểu Viễn ở đây, Vương Kiến Quân sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Vương Kiến Quân, mẹ kiếp, anh còn ngây ra đó làm gì hả? Mau gọi xe cấp cứu cho tôi!" Tống Phi mắng.
Vương Kiến Quân nghe vậy, lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Trên đường trở về, trong đầu Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn nghĩ đến chuyện ông chủ đứng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành.
Mặc dù không có được manh mối hữu dụng gì từ miệng Vương Kiến Quân và Tống Phi, nhưng có một điều có thể khẳng định, ông chủ Cao này rất thần bí, ông ta không muốn để người khác biết thông tin của mình.
Làm như vậy thực ra cũng có chỗ tốt, khiến cho những người bên dưới càng thêm sợ hãi ông ta.
Trở về khách sạn, Lưu Tiểu Viễn nằm trên giường không ngủ, đầu óc vẫn đang nghĩ đến chuyện ông chủ Cao- ông chủ đứng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành. Đối phương thần bí như vậy, hơn nữa còn để ý đến chuyện của Mộ Dung Vũ Yến như vậy, trong đó rốt cuộc có ấn tình gì?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lưu Tiểu Viễn cũng không nghĩ ra trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa.
Còn về việc tiếp xúc với Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy nên tiếp xúc thì vẫn phải tiếp xúc, mặc kệ ông chủ đứng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành là tu vi gì, chuyện riêng của mình thì không đến lượt ông ta quản.
Hôm sau ăn sáng xong, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Huyền, Lưu Tiểu Viễn mới nhớ ra, mình đến Thủ Đô rồi mà vẫn chưa đi thăm người bạn học cũ này.
"Alo, Đường Huyền, có chuyện gì không?" Lưu Tiểu Viễn nghe máy trực tiếp hỏi.
Đường Huyền nói: "Tiểu Viễn, máy hôm nữa tôi với mẹ về quê rồi!" Quê mà Đường Huyền nhắc đến đương nhiên là huyện Thông Dương, bởi vì mẹ của Đường Huyền là người ở đó, Đường Huyền cũng lớn lên ở đó, nơi đó mới được coi là quê thực sự của Đường Huyền.
"Thật không, cô và dì định bao giờ thì về?" Lưu Tiểu Viễn vui vẻ hỏi.
Nghe Đường Huyền nói sẽ về quê, trong lòng Lưu Tiểu Viễn không khỏi vui mừng. Hồi còn đi học, Lưu Tiểu Viễn từng có chút cảm tình với Đường Huyèn, chỉ là lúc đó không đủ can đảm để nói ra.
Đường Huyền nói: "Chắc là mấy hôm nữa thôi."
"Đường Huyền, bây giờ tôi cũng đang ở thủ đô, hay là đến lúc đó chúng ta cùng về nhé!" Lưu Tiểu Viễn cười nói. "Thật không, bây giờ anh cũng đang ở thủ đô à?" Đường Huyền ngạc nhiên hỏi.
"Ừm, hôm kia tôi mới đến Thủ Đô, có chút việc phải giải quyết." Lưu Tiểu Viễn giải thích: "Sáng nay cô có rảnh không? Nếu rảnh thì tôi tới tìm cô!"
"Rảnh chứ, vậy tôi đợi anh ở nhà họ Đường nhé!" Đường Huyền nói.
"Ơ, Lưu Tiểu Viễn, anh định đi đâu vậy?" Lưu Tiểu Viễn vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị Triệu Sở Sở phát hiện, cô lập tức tra hỏi anh như một nữ quản gia.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Triệu Sở Sở một cái, nói: "Tôi đi gặp một người bạn học cũ.”
"Nam hay nữ?" Triệu Sở Sở hỏi.
"Nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân." Lưu Tiểu Viễn thành thật trả lời, cười hỏi: "Sao thế? Có chỉ thị gì không?”
Triệu Sở Sở lập tức nói: "Em cũng muốn đi!"
Tát nhiên Lưu Tiểu Viễn sẽ không đưa Triệu Sở Sở đi cùng, anh đi gặp Đường Huyền, đưa Triệu Sở Sở đi thì còn có gì thú vị nữa.
"Cô đi làm gì? Tôi đi gặp bạn học cũ, cô đi làm bóng đèn à?" Lưu Tiểu Viễn bực mình nói.
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn đi về phía trước, không để ý đến ánh mắt tức giận của Triệu Sở Sở.
Triệu Sở Sở lập tức đuổi theo, nói: "Lưu Tiểu Viễn, em nhất định phải đi theo!"
Lưu Tiểu Viễn dừng bước, nhìn Triệu Sở Sở nói: "Tôi nói này Triệu đại tiểu thư, tôi đi gặp bạn học, cô đi theo làm gì? Cô cũng đâu có phải vợ tôi. Huống hò, cho dù là vợ thì cũng không cần như vậy chứ?"
"Em là bạn gái anh!" Triệu Sở Sở chống nạnh, lớn tiếng nói.
Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Sở Sở cũng đỏ lên, một cô gái nói ra những lời như vậy, quả thực cần rất nhiều can đảm.
"Tôi đã đồng ý chưa?" Lưu Tiểu Viễn cười tủm tỉm nhìn Triệu Sở Sở hỏi.
"Anh..." Triệu Sở Sở tức giận dậm chân, một người xinh đẹp như cô, chỉ cần cô nói một câu, không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ xếp hàng dài cầm hoa tươi đến tặng.
Nhưng Lưu Tiểu Viễn lại trực tiếp phớt lờ cô, điều này khiến lòng tự trọng của Triệu Sở Sở bị tổn thương rất lớn.
"Triệu đại tiểu thư, tôi thực sự đi gặp bạn học, đi đây!" Lưu Tiểu Viễn nói xong, liếc nhìn Triệu Sở Sở đang tức giận rồi bước ra khỏi khách sạn.
Đến nhà họ Đường, Lưu Tiểu Viễn gọi điện cho Đường Huyền, nói rằng mình đã đến cổng rồi.
Không lâu sau, Đường Huyền đi ra, thấy Lưu Tiểu Viễn đứng trước cửa thì vui vẻ mỉm cười.
Sức khỏe của dì thế nào rồi?" Lưu Tiểu Viễn thuận miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận