Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 145: Người nhà họ Đường ngang ngược

Chương 145: Người nhà họ Đường ngang ngượcChương 145: Người nhà họ Đường ngang ngược
Chương 145: Người nhà họ Đường ngang ngược
Vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Tân, cộng thêm công việc của Lưu Tiểu Viễn có thể nghỉ bất cứ lúc nào, nên cả ngày Lưu Tiểu Viễn đều ở bên cạnh Lâm Tân.
Vào khoảng năm giờ chiều, Lâm Tân nhận được một cuộc điện thoại, hai người được nhà họ Đường cử đến bảo vệ Lâm Tân đã đến sân bay của tỉnh.
Lâm Tân lập tức gọi điện cho tài xế đã đợi sẵn ở sân bay, bảo họ đến đón người của nhà họ Đường.
Đi từ tỉnh đến thị trấn, đi đường cao tốc cũng phải mất đến hai giờ.
Trời còn chưa tối hẳn, người của nhà họ Đường đã đến thị trấn. Để khoản đãi người của nhà họ Đường, Lâm Tân đã đặt trước một phòng riêng tại khách sạn Cát Thành từ rất sớm, gọi những món ăn và rượu ngon nhất của khách sạn Cát Thành lên để chiêu đãi họ.
Trên đường đến khách sạn Cát Thành, cảnh sát hộ tống suốt dọc đường, khiến mọi người còn tưởng rằng có một vị lãnh đạo nào đó của trung ương đến thị sát.
Khi Lâm Tân và Lưu Tiểu Viễn đến cửa khách sạn Cát Thành, hai người của nhà họ Đường đã đến, đang đứng trước cửa khách sạn Cát Thành.
"Hai vị, xin chào, tôi là Lâm Tân!" Lâm Tân thấy hai người của nhà họ Đường thì vẻ mặt trở nên cung kính, như thể đứng trước mặt mình không phải là vệ sĩ bảo vệ bản thân, mà là bậc thây thâm sâu khó lường.
Lưu Tiểu Viễn lập tức quan sát kỹ hai người của nhà họ Đường, cả hai đều là thanh niên khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, trên mặt đều mang vẻ kiêu ngạo rằng mình là người giỏi nhất trên đời, dường như không thèm coi ai ra gì.
Ngay cả khi một nhân vật lớn như Lâm Tân đã đối xử với hai người rất lễ phép, hai người này cũng chỉ bày ra dáng vẻ hếch mũi lên trời, ngạo mạn không ai bì nổi.
"Tôi tên là Đường Văn, cậu ấy là em trai tôi, tên là Đường Võ, bây giờ chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho ông, ông có thể bảo đám cảnh sát kia rút đi được rồi, bọn họ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì!"
Nghe Đường Văn nói, Lâm Tân lập tức làm theo, còn Phương Kiến Dương và cục trưởng cục công an đi theo sau nghe vậy thì tức đến nổ phổi!
"Tổng giám đốc Lâm, như vậy không ổn đâu, tôi thấy vẫn nên để cảnh sát chúng tôi bảo vệ anh thì hơn.” Phương Kiến Dương thực sự không tin Đường Văn và Đường Võ có thể bảo vệ an toàn cho Lâm Tân.
"Lâm Tân!" Đường Võ gọi thẳng tên Lâm Tân, nói: "Nếu ông không bảo những tên vô dụng kia cút đi, hai anh em chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi chỗ này!"
Lâm Tân vội vàng nói: "Hai cậu, đừng, đừng...
Sau đó, dưới sự thuyết phục của Lâm Tân, Phương Kiến Dương đã cho cảnh sát rút đi hết!
Qua chuyện này, Lưu Tiểu Viễn phát hiện ra rằng, Lâm Tân đã lụy nhà họ Đường này đến mức bảo gì nghe nấy luôn rồi.
Có thể khiến một ông trùm trong giới thương trường như Lâm Tân phải như vậy, xem ra nhà họ Đường này quả thực không thể coi thường.
Đường Võ thấy cảnh sát đã rút hết, chỉ còn Lưu Tiểu Viễn đứng bên cạnh, liền chỉ vào Lưu Tiểu Viễn hỏi Lâm Tân: "Tên này là ai, cũng bảo nó cút luôn đi!"
Làm người mà lại ngạo mạn như vậy, không biết tôn trọng người khác, dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không được người khác tôn trọng.
Lưu Tiểu Viễn nheo mắt lại, mặt lộ vẻ giận dữ. Lâm Tân thấy vậy, lập tức cười nói với hai anh em Đường Văn và Đường Võ: “Hai cậu, cậu em này tên là Lưu Tiểu Viễn, là ân nhân cứu mạng của bố tôi, y thuật rất cao siêu. Hôm nay tôi đưa cậu ấy đến đây, chính là vì mọi người đều là thanh niên, làm quen với nhau một chút...
Đường Võ còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị anh trai Đường Văn kéo lại, Đường Văn nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, nói: "Đã là ý của tổng giám đốc Lâm, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói thật, nếu không nể mặt Lâm Tân, Lưu Tiểu Viễn đã sớm ra tay dạy cho hai kẻ không biết trời cao đất rộng này một bài học rồi.
Vừa bước vào khách sạn Cát Thành, nhân viên phục vụ lập tức bưng rượu và thức ăn lên, nhìn thấy những món ăn trên bàn, Đường Võ khinh thường nói: "Nơi nhỏ bé đúng là nơi nhỏ bé, anh xem, những món ăn này, ở nhà họ Đường chúng ta chỉ xứng cho người hầu ăn thôi!"
Lâm Tân nghe vậy, cười trừ nói: "Hai cậu, tạm chấp nhận vậy, nhưng đồ ăn ở khách sạn này cũng khá ngon.'
Lưu Tiểu Viễn chỉ ngồi im một bên, nhìn hai anh em Đường Văn Đường Võ ở đây ra vẻ ta đây.
"Nào, hai cậu nếm thử rượu gạo đặc sản của địa phương đi." Lâm Tân đứng dậy đích thân rót rượu vào ly cho Đường Văn Đường Võ.
Đợi rót rượu xong, Đường Văn mới nói: "Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đến đây là để bảo vệ an toàn cho ông, vì vậy, chúng tôi không thể uống rượu!"
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tân thay đổi, khóe miệng giật giật, rõ ràng là đối phương đang trêu chọc mình. Nếu không muốn uống rượu, thì nói sớm đi, đợi tôi rót rượu xong mới nói, đây là ý gì?
Tuy nhiên, nghĩ đến đối phương là người nhà họ Đường, chút tức giận trong lòng Lâm Tân lập tức tan biến.
"Không uống rượu là tốt, không uống rượu là tốt, uống rượu hỏng việc!" Lâm Tân cố nặn ra một nụ cười, nói, Nào, mọi người ăn ởi, ăn địL
Lâm Tân vừa dứt lời, Lưu Tiểu Viễn đã cầm đũa lên gắp thức ăn!
Thấy Lưu Tiểu Viễn câm đũa trước, sắc mặt hai anh em Đường Văn Đường Võ lập tức thay đổi, theo họ thấy, hai anh em họ còn chưa động đũa, Lưu Tiểu Viễn đã động đũa thì chính là hành động thiếu tôn trọng với anh em họ. Đường Võ thấy vậy, lập tức đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, tiếng đũa và bàn va vào nhau phát ra âm thanh chói tai trong phòng riêng.
"Tên nhóc này, cậu có biết phép tắc không hả?" Đường Võ tức giận nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lười nhìn Đường Võ, nói: "Có những người khi hỏi người khác, trước tiên hãy xem mình có vấn đề gì không đã."
Ý tứ trong lời nói của Lưu Tiểu Viễn là, Đường Võ mày hỏi tao có biết phép tắc không, vậy thì Đường Võ mày hãy xem mày có biết phép tắc không đã.
"Râm!" Đường Võ tức giận đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy, nước súp nóng trong bát bắn tung tóe lên bàn. "Tên nhóc kia, có gan thì nói lại lân nữa coi!" Đường Võ chỉ vào Lưu Tiểu Viễn, mắt trợn tròn như chuông đồng, hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lười để ý đến Đường Võ, chỉ cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn, còn là ung dung tự tại ăn, coi Đường Võ như không khí.
Cách xử lý này còn khiến Đường Võ khó chịu hơn là chỉ thẳng mặt Đường Võ mà mắng.
Lâm Tân thấy tình hình này thì biết là không ổn rồi. Ban đầu ông ta chỉ muốn Lưu Tiểu Viễn và Đường Võ làm quen với nhau, trở thành bạn bè.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Lâm Tân.
"Bình tính nào, bình tính nào!" Lâm Tân vội đứng dậy, đi đến bên Đường Võ, cười nói.
Đường Võ nào có thể vì một câu nói của Lâm Tân mà nguôi giận.
"Nhóc con, mau xin lỗi bọn tôi, nếu không thì đừng trách tôi chặt tay chặt chân cậu!" Đường Võ bá đạo nói.
Lâm Tân nghe vậy, thực sự sợ Đường Võ sẽ ra tay làm Lưu Tiểu Viễn bị thương, bởi vì theo Lâm Tân thấy thì Lưu Tiểu Viễn tuy y thuật cao siêu nhưng về mặt võ công thì chắc chắn không phải là đối thủ của Đường Võ.
Vì vậy, sau khi nghe Đường Võ nói, Lâm Tân lập tức đi đến bên Lưu Tiểu Viễn, định mở lời thì bị Lưu Tiểu Viễn giành trước.
"Chú Lâm, cháu biết chú định nói gì.” Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nhìn Lâm Tân, nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay xuống, nói: "Chú Lâm, tối nay cảm ơn chú đã khoản đãi, tuy rằng một bàn toàn là mỹ vị, nhưng vì có con ruồi đáng ghét ở đây nên dù có là mỹ vị đến mấy cũng không còn ngon nữa.
Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn đứng dậy, nói: “Chú Lâm, cháu xin phép đi trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận