Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 790: Kiêu ngạo

Chương 790: Kiêu ngạoChương 790: Kiêu ngạo
Chương 790: Kiêu ngạo
Trương Khởi gầm lên: "Lưu Tiểu Viễn, tao giết mày!" Nói xong, Trương Khởi như phát điên, giơ cả hai tay đập vào người Lưu Tiểu Viễn.
Thực ra, loại công tử bột như Trương Khởi này không phải là đối thủ của Lưu Tiểu Viễn, trực tiếp bị Lưu Tiểu Viễn túm chặt cả hai tay.
"Lưu Tiểu Viễn, mày mau buông tay, mau buông tay cho taol" Trương Khởi lớn tiếng quát.
Lưu Tiểu Viễn nghe lời Trương Khởi nói, trực tiếp kéo tay Trương Khởi quật mạnh, quật Trương Khởi văng ra sau mấy mét rồi ngã ngồi xuống đát.
Mặc dù không để Trương Khởi bị thương gì nhưng cái mông đau khiến Trương Khởi nhăn cả mặt mày.
Giải quyết xong tên phiền phức Trương Khởi này, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đi vào, sau khi vào phòng riêng, Lưu Tiểu Viễn nói với Mẫn Đông Thanh: "Ông chủ Mẫn, không phải lỗi tại tôi, gặp chút chuyện nên chậm trễ một chút."
Mẫn Đông Thanh cười nói: "Không sao không sao, đồ ăn vẫn chưa mang lên mà.”
"Đúng rồi, Lưu tiên sinh, lần này cậu đến Ma Đô định chơi mấy ngày vậy?" Mẫn Đông Thanh cười hỏi.
Lưu Tiểu Viễn đúng là chưa từng nghĩ đến ván đề này, lần này đến Ma Đô là vì chuyện Đế vương lục, còn chơi mấy ngày thì Lưu Tiểu Viễn chưa nghĩ đến. Vì ở Ma Đô không quen biết ai, Lưu Tiểu Viễn cũng không biết đi đâu chơi.
"Cái này tôi chưa nghĩ đến, lúc đó nói sau đi, dù sao thì tối nay cũng phải ở lại Ma Đô." Lưu Tiểu Viễn Cười nói.
"Đúng, đúng, đúng." Mẫn Đông Thanh cười nói: "Tối nay cậu chắc chắn phải ở lại Ma Đô rồi, ha ha..."
Ăn xong bữa tối, Lưu Tiểu Viễn và Mẫn Đông Thanh đi ra khỏi khách sạn, vừa đến cửa khách sạn, đã thấy Trương Khởi dẫn theo mấy người đứng ở cửa khách sạn, chuyên đợi Lưu Tiểu Viễn ra.
"Lưu Tiêu Viễn, mày khiến tao đợi lâu thật đấy. Đây là khách hàng của mày sao? Lưu Tiểu Viễn, hôm nay tao không chỉ đánh mày một trận, mà còn khiến mày mất việc luôn." Trương Khởi hung hăng nói.
Mẫn Đông Thanh nghe vậy, nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Lưu tiên sinh, mấy người này có hiềm khích gì với cậu sao?”
Lưu Tiểu Viễn chỉ vào Trương Khởi nói: "Đây là bạn học đại học của tôi, bây giờ muốn đánh tôi, khiến tôi sợ quá."
Mẫn Đông Thanh nhìn Trương Khởi, nói: "Này cậu bạn trẻ, đây là trước cửa khách sạn, tôi khuyên cậu đừng gây chuyện, biết không."
Trương Khởi liếc nhìn Mẫn Đông Thanh, chỉ vào Mẫn Đông Thanh nói: "Ông là khách hàng của Lưu Tiểu Viễn phải không? Ở đây không có chuyện của ông, ông mau cút đi, nếu không thì tôi đánh cả ông luôn."
Mẫn Đông Thanh không chỉ có cơ ngơi ở Thủ Đô, mà Ma Đô mới là đại bản doanh của ông ta, ở cái đất Ma Đô này, mặt mũi của Mẫn Đông Thanh vẫn có chút giá trị, cho dù là một số quan chức cấp cao trong chính phủ gặp Mẫn Đông Thanh cũng phải nễ mặt đôi chút.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Cậu bạn trẻ, cậu rất kiêu ngạo nhỉ." Mẫn Đông Thanh nhìn Trương Khởi, nhàn nhạt hỏi.
Trương Khởi nói: "Tôi rất kiêu ngạo đáy, ông làm được gì được tôi nào? Chết tiệt, nếu biết điều thì cút đi cho tôi, nếu không thì tôi đánh cả ông luôn.”
Nghe vậy, mắt Mẫn Đông Thanh nheo lại, ông ta tức giận rồi.
"Lưu tiên sinh, cậu vào khách sạn với tôi trước đi, chuyện ở đây cứ để tôi giải quyết." Mẫn Đông Thanh nói với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn ra tay, dạy dỗ một tên công tử bột như Trương Khởi chỉ làm bản tay mình, để Mẫn Đông Thanh ra tay cũng tốt.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn theo Mẫn Đông Thanh cùng nhau quay lại khách sạn.
Thấy Lưu Tiểu Viễn và Mẫn Đông Thanh quay lại khách sạn, Irương Khởi cũng không dám đuổi theo, bởi vì việc đến khách sạn của người khác gây chuyện, Trương Khởi chưa có lá gan đó.
"Lưu Tiểu Viễn, mày có giỏi thì ở mãi trong khách sạn đừng ra ngoài, tao ở đây chờ mày!" Trương Khởi đứng trước cửa khách sạn vênh váo nói, mục đích chính là chọc giận Lưu Tiểu Viễn, để Lưu Tiểu Viễn đi ra.
Lưu Tiểu Viễn coi lời nói của Trương Khởi như một con chó điên đang sủa loạn, không để tâm chút nào. Lưu Tiểu Viễn tin rằng, Mẫn Đông Thanh có thể giải quyết tốt chuyện này, nếu như Mẫn Đông Thanh mà không giải quyết tốt được chuyện này thì thật khiến người ta thất vọng.
Sau khi vào khách sạn, Lưu Tiểu Viễn ngồi xuống ghé xô pha ở sảnh, bắt chéo chân, cầm một cuốn tạp chí bên cạnh đọc.
Mẫn Đông Thanh thì lập tức lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi, Mẫn Đông Thanh nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi Cúp máy.
Cúp máy xong, Mẫn Đông Thanh nói với Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, người của tôi sẽ đến ngay, cậu chờ một lát."
Mẫn Đông Thanh đối xử với Lưu Tiểu Viễn như vậy là vì khi ở Thủ Đô ông ta đã thấy công tử nhà giàu ở Thủ Đô như Phùng Bình mà lại đi theo Lưu Tiểu Viễn như người hầu, ông ta biết Lưu Tiểu Viễn không phải người tầm thường.
"Không sao, tôi không vội, chỉ sợ bạn học của tôi đợi bên ngoài sốt ruột." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Thật ra, Mẫn Đông Thanh rất muốn hỏi Lưu Tiểu Viễn tại sao lại gây gỗ với bạn học của mình nhưng Mẫn Đông Thanh không dám hỏi, sợ làm Lưu Tiểu Viễn không vui.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của Mẫn Đông Thanh đổ chuông, Mẫn Đông Thanh lấy điện thoại ra xem rồi nói: "Lưu tiên sinh, người của tôi đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
"Được!" Lưu Tiểu Viễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, theo Mẫn Đông Thanh cùng nhau ởi ra khỏi khách sạn.
Vừa đi đến cửa khách sạn, Trương Khởi đã vênh váo nói: "Sao thế? Lưu Tiểu Viễn, không làm rùa rụt cổ nữa rồi, biết ra ngoài rồi à? Biết trốn tránh không phải là cách rồi hả? Ha ha... Lưu Tiểu Viễn, coi như nễ tình chúng ta là bạn học, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, tao sẽ cân nhắc tha cho mày một mạng.”
Lưu Tiểu Viễn thấy tên Trương Khởi này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không biết điều, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: "Trương Khởi, tôi thấy cậu thật đáng thương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận