Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1459: Chu Tử Hàm đến rồi

Chương 1459: Chu Tử Hàm đến rồiChương 1459: Chu Tử Hàm đến rồi
Chương 1459: Chu Tử Hàm đến rồi
Buổi chiều, Thương Tùng Vinh
trở về, chỉ là lân này Lâm Tân
cũng đi theo.
Trước mặt Lâm Tân, Thương
Tùng Vinh giống như một vệ sĩ,
cười tươi rói mời Lâm Tân
xuống xe.
Lâm Tân thấy Lưu Tiểu Viễn thì
giống như gặp một vị lãnh đạo
lớn, vô cùng khách sáo, Thương
Tùng Vinh thấy cảnh này rất
ngạc nhiên, ông ta chưa từng
thấy Lâm Tân khách sáo với
người khác như vậy.
Hơn nữa, đối mặt lại là một "Vâng, chú Lâm, đã ổn thỏa rồi, ông chủ Thương đồng ý đầu tư vào làng rồi."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Lâm Tân vui mừng nói: Vậy thì tốt quá, ông chủ Thương đã đồng ý đầu tư thì còn gì tốt hơn nữa.
Thư ký Thái muốn tiến lên chào hỏi Lâm Tân nhưng không dám, vì cô ta biết những người có địa vị như Lâm Tân bên cạnh không thiếu phụ nữ, đến lúc đó mình không quyến rũ được Lâm Tân, ngược lại còn bị Thương Tùng Vinh ghi hận thì thật không đáng.
"Chú Lâm, ông chủ Thương, mời hai người vào nhà." Lưu Tiểu Viễn lập tức mời hai người vào nhà.
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn mời hai người vào nhà, điện thoại reo lên, Lưu Tiểu Viễn lấy ra xem thì ra là Chu Tử Hàm gọi đến.
Đối với Chu Tử Hàm, Lưu Tiểu Viễn không còn cách nào, người phụ nữ này bây giờ giống như một miếng cao su vậy.
'Alo, Tử Hàm, có chuyện gì vậy?" Lưu Tiểu Viễn tuy không muốn nghe điện thoại của Chu Tử Hàm nhưng anh biết nếu mình không nghe thì Chu Tử Hàm sẽ gọi cho đến khi anh nghe máy. Vì vậy, tránh cho Chu Tử Hàm gọi điện thoại đến nổ máy, thì bây giờ nên nghe điện thoại cho xong chuyện.
Chu Tử Hàm nói: "Lưu Tiểu Viễn, em đến cổng làng của anh rồi, anh nhanh ra đón em, em không biết nhà anh ở đâu?”
Chết tiệt! Chu Tử Hàm thế mà đã đến cổng làng của mình rồi, tốc độ này cũng không phải dạng vừa.
"Chu Tử Hàm, cô không đùa với tôi chứ?" Lưu Tiểu Viễn hỏi Chu Tử Hàm ở đầu dây bên kia.
Chu Tử Hàm nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh nghĩ em đang đùa với anh sao? Em thực sự đã đến cổng làng của anh rồi, đúng rồi, ở đây có một cửa hàng rất lớn, tên là cửa hàng bán buôn Mã Khẩu, phải không?
"Lúc đầu Lưu Tiểu Viễn còn tưởng là Chu Tử Hàm đang lừa mình nhưng khi nghe cô ấy nói ra tên cửa hàng Mã Khẩu thì Lưu Tiểu Viễn đã vô cùng kinh ngạc.
"Cô cứ đợi ở đó đi, tôi sẽ đến đón cô ngay." Lưu Tiểu Viễn thở dài nói.
Chu Tử Hàm đã tìm đến tận cửa, Lưu Tiểu Viễn biết rằng mình không thể trốn tránh được nữa, chi bằng dũng cảm đối mặt.
Hơn nữa, Chu Tử Hàm cũng không phải là yêu quái gì, Lưu Tiểu Viễn cũng không đến nỗi phải sợ hãi như vậy, cô ấy muốn dây dưa thì cứ để cô ấy dây dưa vậy.
Vì thế, Lưu Tiểu Viễn nói với Lâm Tân một tiếng, rồi lập tức ra ngoài đón Chu Tử Hàm.
Đến cổng làng, anh thấy Chu Tử Hàm đang đứng bên cạnh một chiếc xe thể thao màu đỏ, trên mặt đeo một chiếc kính râm hình con cóc rất lớn, cộng thêm cách ăn mặc vô cùng thời trang, khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Một số dân làng còn chỉ trỏ vào Chu Tử Hàm, bàn tán xôn xao, không biết đang nói gì. Chu Tử Hàm chẳng hề để ý đến những lời bàn tán của mọi người, cứ để họ nói đi, cô đây chính là bản ngã của mình, một đóa hoa khác biệt.
Thấy Lưu Tiểu Viễn đến, Chu Tử Hàm lập tức tháo chiếc kính râm hình con cóc trên mặt xuống, cười tươi vẫy tay với Lưu Tiểu Viễn, lớn tiếng gọi: "Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, em ở đây."
Lưu Tiểu Viễn thâm nghĩ, đừng gọi nữa, tôi thấy cô rồi, còn gọi nữa.
Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt Chu Tử Hàm, hỏi: "Cô không đi học nữa à?”
Chu Tử Hàm đắc ý nói: "Thành tích học tập của em tốt lắm, dù xin nghỉ một tháng thì em vẫn sẽ thi đỗ, cho nên em xin nghỉ không có vấn đề gì cả."
Lưu Tiểu Viễn thầm nghĩ, đây chính là sự khác biệt giữa trạng nguyên và đội sổ, trạng nguyên dù xin nghỉ một tháng thì vẫn thi đỗ như thường.
Còn người đội sổ thì dù có cố gắng hàng ngày thì cũng vẫn thi trượt.
"Lưu Tiểu Viễn, quê anh đẹp thật, không khí ở đây trong lành quá, tốt hơn ở Dương Thành nhiều." Chu Tử Hàm vui vẻ nói. Lưu Tiểu Viễn thầm nghĩ, chỉ có mấy cô tiểu thư như cô mới nói thế thôi, nếu để mấy cô tiểu thư ở đây làm việc vài ngày thì các cô sẽ khóc lóc đòi vê thành phố ngay.
"Đi thôi, tôi đưa cô vê nhà." Lưu Tiểu Viễn cũng lười khuyên Chu Tử Hàm về Dương Thành, vì Lưu Tiểu Viễn biết rằng lời khuyên của mình chẳng có tác dụng gì, cô sẽ không nghe lời mình. "Được.' Chu Tử Hàm lập tức mở cửa ghế phụ và ngồi vào, để Lưu Tiểu Viễn lái xe.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn cô ấy, hỏi: "Cô không lái xe à?"
Chu Tử Hàm cười nói: "Trước mặt đàn ông, em chỉ là một cô gái nhỏ, hơn nữa em cũng không biết đường đến nhà anh, anh lái đi.
Lưu Tiểu Viễn thật sự không còn cách nào với Chu Tử Hàm, đành phải ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe. Đây là lần đầu tiên Lưu Tiểu Viễn lái một chiếc xe thể thao như vậy nhưng trên đường làng thì hiệu suất của siêu xe không thể phát huy hết được, giống như dùng đại bác bắn muỗi, hoàn toàn là lãng phí. "Lưu Tiểu Viễn, tại sao anh không khuyên em về nhà?" Chu Tử Hàm thích thú hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Chu Tử Hàm hỏi: "Nếu tôi nói thì cô sẽ về sao? Chu Tử Hàm lắc đầu nói: "Sẽ không về, em vất vả lắm mới đến đây, em sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đúng vậy, tôi có nói thì cô cũng không về, tôi còn tốn lời làm gì, như vậy còn có thể tiết kiệm nước bọt, làm dịu cổ họng của tôi."
Chu Tử Hàm nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: Anh thật sự quá thông minh, ở bên một người thông minh như anh, em có hơi sợ rồi." "Nếu cô sợ thì tôi khuyên cô nên rời xa tôi sớm một chút thì tốt hơn." Lưu Tiểu Viễn cười nói. Chu Tử Hàm lắc đầu nói: "Cho dù anh có đáng sợ đến đâu thì em cũng sẽ không rời xa anh, Lưu Tiểu Viễn, anh yên tâm, em sẽ dây dưa với anh, sẽ khiến anh yêu em."
Nghe Chu Tử Hàm nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng hết nói nổi, đối người phụ nữ này anh thực sự không còn cách nào.
"Được rồi, đừng nói nữa, ảnh hưởng đến tôi lái xe" Lưu Tiểu Viễn nói với Chu Tử Hàm.
Chu Tử Hàm vâng một tiếng, sau đó cứ nhìn Lưu Tiểu Viễn như vậy, nhìn Lưu Tiểu Viễn lái xe, giống như đang nhìn thần tượng của mình, hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt như muốn sinh khỉ con với anh vậy. Thấy Chu Tử Hàm như vậy, Lưu Tiểu Viễn lại một lần nữa hết nói nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận