Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 801: Cầu xin tha thứ 2

Chương 801: Cầu xin tha thứ 2Chương 801: Cầu xin tha thứ 2
Chương 801: Câu xin tha thứ 2
Lưu Tiểu Viễn nhìn tu sĩ này một cái, giờ mới biết sợ à, muộn rồi, lúc nãy nhục mạ anh, không phải là đang hăng hái lắm sao, sao giờ lại thành đồ nhát gan thế này?
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đá văng tên này sang một bên, sắc mặt lập tức lạnh lùng, nói: "Vừa nãy lúc mắng chửi, chế giễu, nhục mạ tôi, các người hăng hái lắm, sao thé, giờ sợ rồi à, sợ thì ngoan ngoãn quỳ xuống đất cho tôi."
Lưu Tiểu Viễn vừa dứt lời, lập tức những tu sĩ kia đều quỳ xuống đất, vì trước đó bọn họ đều đã nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt khinh thường.
Nhìn những tu sĩ đang quỳ dưới đất, Lưu Tiểu Viễn nói: "Vừa nãy các người hình như muốn giết tôi, nhất là anh, nếu như không phải có tiếng lục lạc vang lên thì anh đã ra tay với tôi rồi đúng không?"
Tu sĩ đó lập tức run rấy, nói: "Đạo hữu, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, tôi chắc chắn sẽ biết ơn và ghi nhớ trong lòng.”
Lưu Tiểu Viễn nhìn tên này một cái, nói: "Tôi không cần anh phải biết ơn tôi, cũng không cần anh ghi nhớ trong lòng."
Tu sĩ này nghe vậy, lập tức giật mình, thấy thái độ nói chuyện của Lưu Tiểu Viễn, hình như là không định tha cho anh ta.
"Đạo hữu, đại ca, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, cầu xin anh tha cho tôi một mạng..." Tu sĩ này vừa dập đầu vừa cầu xin, trong mắt anh ta, cái gọi là thể diện không đáng để nhắc đến, chỉ cần có thể giữ được mạng nhỏ, đó chính là điều tốt nhát.
Ngay lúc chuẩn bị tha mạng cho những người này thì giọng nói của hệ thống vô địch thần cấp vang lên, nói: "Thiếu niên, Tu Chân giới chính là luật rừng mạnh được yếu thua, nếu quá nhân từ mềm lòng thì không sống lâu được đâu."
"Tối nay nếu anh tha cho những người này, ngày mai bọn họ sẽ nói với người trong tông môn của bọn họ rằng anh đã có được một pháp bảo rất tốt, đến lúc đó, cho dù có sự trợ giúp của hệ thống tôi thì anh cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Nghe hệ thống nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy sau lưng mình toát một trận mồ hôi lạnh, đúng vậy, mình vẫn còn quá non, những người này tối nay đã chịu nhục tại đây, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để bắt mình phải đền mạng.
Đến lúc đó, bọn họ trở về tông môn, nói với người của bọn họ rằng mình đã có được một pháp bảo rất tốt. Mà pháp bảo đối với người Tu Chân thì có sức hấp dẫn vô hạn, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có một số người trong các môn phái này phái cao thủ Trúc Cơ đến, đến lúc đó, Lưu Tiểu Viễn sẽ gặp rắc rối lớn.
Nghĩ thông suốt được điều này, Lưu Tiểu Viễn liền hạ quyết tâm, chắc chắn phải để đám người này vĩnh viễn ở lại đây!
Đây không phải là Lưu Tiểu Viễn tàn nhẫn, mà là quy luật sinh tồn, nếu mình nhân từ ở đây tối nay thì sau này chờ đợi mình sẽ là hiện thực tàn khốc. "Các người có muốn tôi tha mạng cho các người không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn những người này, mỉm cười hỏi.
Những người này đương nhiên là vội vàng gật đầu nói phải, cầu xin Lưu Tiểu Viễn tha mạng cho bọn họ.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Được, vậy bây giờ các người khấu đầu ba mươi cái trước tôi."
Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Những tu sĩ này nghe vậy, trong lòng tuy hận không thê giết chết Lưu Tiểu Viễn nhưng nghĩ đến mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Lưu Tiểu Viễn, đành phải làm theo.
Trong lòng từng người đều độc ác nghĩ rằng: "Tên nhóc, cứ để ngươi đắc ý ở đây một lúc, đợi chúng ta trở về tông môn, tìm sư huynh của chúng ta đến, tên nhóc ngươi cho dù có tu vi Luyện Khí hậu kỳ thì thế nào, vẫn để ngươi chết không toàn thây."
"Cảm ơn đạo hữu tha mạng, chúng tôi lập tức dập đầu tạ tội, chúng tôi lập tức dập đầu tạ tội..." Những tu sĩ này nghe vậy, lập tức bắt đầu dập đầu tạ tội.
Ngay lúc những tu sĩ này đang dập đầu tạ tội, Lưu Tiểu Viễn không chút do dự thúc giục phi kiếm, bắt đầu tàn sát những tu sĩ này.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt.." Phi kiếm giống như máy gặt hái sinh mạng, chỉ trong nháy mắt đã giết chết một nửa những tu sĩ không hề chuẩn bị này.
Một nửa tu sĩ còn lại lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, tuy nhiên, trước mặt phi kiếm, dù bọn họ có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng phi kiếm.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, tất cả những tu sĩ này đều nằm lại ở đây.
Nhìn những thi thể của những tu sĩ trên mặt đất, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng lại hủy thi diệt tích những thi thể này, sau đó Lưu Tiểu Viễn đi ra khỏi mộ thát, rời khỏi công trường.
Đi ra khỏi công trường, Lưu Tiểu Viễn tìm một nhà trọ để ở.
Vào phòng, Lưu Tiểu Viễn mới lấy chiếc lục lạc này ra. Chiếc lục lạc được gia công tinh xảo, toàn bộ đều màu vàng, nhìn cứ như làm bằng vàng thật vậy.
Sau khi quan sát một lúc, Lưu Tiểu Viễn liền cất lục lạc vào trong túi trữ vật của mình. Lưu Tiểu Viễn đã hiểu sơ qua về công dụng của chiếc lục lạc này, lục lạc rung lên có thể ảnh hưởng đến tâm trí của người khác, nhát là trong lúc chiến đấu, một khi một người mất tập trung thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhẹ thì bị thương, nặng thì mát mạng.
Vì vậy, cái lục lạc này có thể nói là một pháp bảo không tệ. Tát nhiên pháp bảo này cũng có khuyết điểm, đó chính là pháp bảo này cuối cùng chỉ là pháp khí hạ phẩm, vì vậy, nếu gặp phải tu sĩ Trúc Cơ có thực lực mạnh thì sẽ không có cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận