Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 895: Trúng kế

Chương 895: Trúng kếChương 895: Trúng kế
Chương 895: Trúng kế
Nghe lời Giả Hữu Đạo, Lưu Tiểu Viễn ngây ra một lúc.
Trước đó, Lưu Tiêu Viễn còn hơi nghi ngờ, anh nói một mộ phần của Tu sĩ Trúc Cơ sao lại vô duyên vô cớ mở ra được chứ? Trong đó có nguyên nhân gì?
Dựa theo phỏng đoán của Lưu Tiểu Viễn, là một tu sĩ ở Trúc Cơ kỳ, anh ta hẳn là còn chưa có năng lực để sau khi chết vẫn có thể khống chế mộ phần mở ra chứ?
Nhưng để tìm được cỏ Thuần Dương, Lưu Tiểu Viễn bất đắc dĩ phải đến, bởi vì lỡ như lời Chu sư phụ nói là thật, trong mộ phần này có cỏ Thuần Dương thì sao, nếu mình không đến thì chẳng phải là mắt cơ hội này rồi sao. Giờ đây, Giả Hữu Đạo cũng nghi ngờ có ván đề ở đây, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn không khỏi nhìn Giả Hữu Đạo thêm lần nữa.
"Ô, thầy Giả, anh có nghi ngờ gì không? Nói nghe một chút." Lưu Tiểu Viễn nhìn Giả Hữu Đạo hỏi.
Giả Hữu Đạo nói: "Người anh em, thật ra không phải tôi đa nghi đâu, chỉ là nói ra suy nghĩ của mình thôi. Cậu xem, là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cậu nói xem bản lĩnh của anh ta dù có lớn đến máy thì cũng không thể khống chế được chuyện sau khi mình chết chứ?"
Xem ra, Giả Hữu Đạo và Lưu Tiểu Viễn nghi ngờ giống nhau.
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi ngược lại: "Thầy Giả, anh đã nghi ngờ như vậy rồi, sao còn đến đây chứ?" Giả Hữu Đạo nói: "Còn không phải là không có cách nào sao, người ta nói ở đây có nhiều đồ tốt, cho dù tôi có nghi ngờ thì cũng phải đến chứ, lỡ như là thật, tôi mà không đến thì chẳng phải hối hận chết mát sao."
Đang nói chuyện, đột nhiên trong núi truyền đến một trận tiếng động, giống như tiếng đá từ trên cao rơi xuống, ầm ầm, phát ra tiếng rất lớn.
"Cửa mộ mở rồi!" Giả Hữu Đạo nói với Lưu Tiểu Viễn.
Lúc này, đã có khá nhiều tu sĩ bay về phía có tiếng động, từng người một tranh nhau, sợ chậm một bước thì đồ tốt trong mộ bị người khác cướp mắt.
"Chúng ta cũng đi thôi, người anh eml" Giả Hữu Đạo nhiệt tình hô lớn, từng tiếng người anh em, gọi đến nỗi Lưu Tiểu Viễn hơi ngượng.
Hai người đi đến lối vào của mộ phần, chỉ thấy một phiến đá dày đến một mét nâng lên, vừa đủ cho một người ởi qua.
Nhìn thấy một phiến đá dày như vậy, Lưu Tiểu Viễn nghĩ, cho dù có dùng Phi kiếm, e rằng cũng khó có thể chém vỡ được phiến đá này.
"Cánh cửa đá thật dày." Giả Hữu Đạo cũng không nhịn được mà nói một câu, cánh cửa đá này đúng là quá dày, khiến trong lòng Lưu Tiểu Viễn có chút bất an.
Bởi vì nếu bên trong có nguy hiểm gì đó, cánh cửa đá này lại đóng lại thì phải làm sao? Không phải một lúc nửa khắc là có thể đi ra ngoài được, đến lúc đó thì chẳng khác nào bị nhốt bên trong. Nhưng mà hiện tại đã đến đây rồi, nếu bên trong thật sự có cỏ Thuần Dương, bản thân mình mới phải hồi hận.
Lưu Tiểu Viễn và Giả Hữu Đạo đi vào bên trong mộ thất, đi về phía trước, mộ thất này rất xa hoa, thế mà lại giống như một vương cung thu nhỏ, còn có hành lang, trên vách đá hai bên hành lang còn có bích họa, có thể nói là đã bỏ ra rất nhiều tiền của.
"Người anh em, đến lúc đó chúng ta đừng tách nhau ra, phải cần thận một chút." Gã béo Giả Hữu Đạo sợ hãi nói.
Lời của Giả Hữu Đạo vừa dứt thì nghe thấy một tiếng "Àm", cánh cửa đá ở lối vào đóng sầằm lại.
Lưu Tiểu Viễn nghe thấy tiếng động này, quay đầu nhìn lại, cái dự cảm không lành càng tăng thêm.
"Người anh em, nói thật cho tôi biết, cậu đến đây để tìm thứ gì?" Giả Hữu Đạo hỏi, sắc mặt có chút ngưng trọng, nụ cười trên mặt đã biến mắt.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi đến đây là để tìm cỏ Thuần Dương."
Lưu Tiểu Viễn cũng không giấu chuyện này nữa, vì giấu cũng vô dụng, dù sao thì đến lúc đó Giả Hữu Đạo cũng sẽ biết.
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn, Giả Hữu Đạo nhìn Lưu Tiểu Viễn như nhìn quái vật, khiến Lưu Tiểu Viễn có chút khó hiểu, hỏi: "Thầy Giả, có gì không ồn sao? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
Giả Hữu Đạo nói: "Người anh em, cậu thật không biết hay giả vờ không biết vậy?"
Lưu Tiểu Viễn càng thêm mơ hò, cái gì mà thật không biết hay giả vờ không biết, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì.
"Thầy Giả, anh nói gì vậy, tôi hơi hồ đồ rồi." Lưu Tiểu Viễn nói, hành động của Giả Hữu Đạo hẳn là biết chuyện về cỏ Thuần Dương.
Giả Hữu Đạo nói: "Người anh em, cỏ Thuần Dương này, đã có chữ Thuần Dương thì hẳn là phải sinh trưởng dưới ánh sáng mặt trời, nếu không thì cỏ này lấy đâu ra Thuần Dương chứ? Nơi này là mộ phần, căn bản không có ánh sáng mặt trời, lại có âm khí, cậu nói tìm cỏ Thuần Âm ở trong mộ phần thì còn nghe được...”
Nghe lời Giả Hữu Đạo, Lưu Tiểu Viễn lập tức hiểu ra, chết tiệt, mình bị tên Chu sư phụ kia lừa rồi.
Cỏ Thuần Dương không thể sinh trưởng trong loại mộ phân tối tăm như thế này được, mình bị người ta lừa rồi, đáng thương cho Lưu Tiểu Viễn còn ngây ngốc đến đây.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Lưu Tiểu Viễn, Giả Hữu Đạo an ủi: "Người anh em, đừng nghĩ nhiều, thật ra tôi cũng bị người khác lừa."
Giả Hữu Đạo tiếp tục nói: "Hiện tại tôi nghi ngờ trong mộ phần này hoàn toàn không có đồ tốt, chúng ta bị người ta lừa đến đây, còn vì sao lại bị người ta lừa đến đây, thì hiện tại tôi vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân.”
Lưu Tiểu Viễn cũng có suy nghĩ tương tự, trong nháy mắt khi cánh cửa đá lớn của mộ thất bị đóng lại, Lưu Tiểu Viễn đã biết mình bị lừa rồi.
Nhưng đã đến đây rồi, không thể sơ suất, không thể hoảng loạn, phải bình tính quan sát tình hình.
Nếu đối phương đã lừa mọi người đến mộ thất này, chắc chắn người này đã làm một ít biện pháp, chẳng hạn như biện pháp ngăn chặn không cho trồn thoát.
Vì vậy, lúc này lối ra duy nhất chắc chắn không dễ mở như vậy.
"Người anh em, cậu nói bây giờ chúng ta phải nên làm gì?" Giả Hữu Đạo nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Thầy Giả, chúng ta yên lặng quan sát tình hình thôi."
Giả Hữu Đạo nghe vậy, gật đầu nói: "Hiện tại chỉ còn cách này thôi, hi vọng lần này hữu kinh vô hiểm, tôi còn chưa sống đủ nữa!"
Sau khi nói xong, tên Giả Hữu Đạo này bắt đầu cầu khẩn tất cả các vị thần phật, cầu xin bọn họ phù hộ, phù hộ cho mình giữ được mạng nhỏ.
Thấy Giả Hữu Đạo như vậy, Lưu Tiểu Viễn có chút buồn cười, nhưng lúc này Lưu Tiểu Viễn lại không có tâm trạng để cười.
"ÁI" Nhưng vào lúc này, Lưu Tiểu Viễn và Giả Hữu Đạo nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Lưu Tiểu Viễn và Giả Hữu Đạo nhìn nhau, biết rằng có chuyện không hay rồi, chắc chắn có người đã trúng mai phục.
Xem ra, lần này đến đây, nguy hiểm trùng trùng, đã trúng phải mưu kế của người khác. "Người anh em, xem ra, lần này không chỉ riêng chúng ta phải cùng nhau hợp tác, mà còn phải cùng tất cả mọi người hợp tác nữa." Giả Hữu Đạo nói.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Thầy Giả, hi vọng lần này chúng ta có thể sống sót trở về!"
Đối phương đã dám lừa nhiều người như vậy vào đây, chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo, vì vậy, đến lúc đối mặt với kẻ địch, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy tình hình rất không lạc quan.
Đương nhiên Giả Hữu Đạo cũng biết tình hình là như vậy, cho nên, thở dài nói: "Mặc cho số phận thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng, vì thầy bói nói, tôi sẽ làm nên chuyện lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận