Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 484: Cảnh cáo

Chương 484: Cảnh cáoChương 484: Cảnh cáo
Chương 484: Cảnh cáo
Quản trời quản đất cũng không thể quản chuyện riêng của người khác, đối với hành vi này, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên không thèm để ý. Anh muốn tiếp xúc với ai thì tiếp xúc, còn chưa đến lượt anh ta quản.
"Vương tổng, tôi có một tật xấu, chính là không thích bị người khác ràng buộc, chuyện của tôi tôi tự có thể quyết định." Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
Vương Kiến Quân cười một tiếng: "Lưu tiên sinh không ai thích bị người khác ràng buộc, tôi cũng vậy, nhưng có một số chuyện không phải anh có thể tự quyết định, Lưu tiên sinh nói có đúng không?”
Lời này rõ ràng là cảnh cáo Lưu Tiểu Viễn, có một số chuyện không phải do anh chi phối, anh phải biết thỏa hiệp.
"Vương tổng, đối với người khác thì có lẽ như anh nói, nhưng đối với tôi, chuyện của tôi tôi tự làm chủ, không ai thay đổi được!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn đứng dậy, trực tiếp bỏ đi.
Lần này, Vương Kiến Quân không giữ Lưu Tiểu Viễn lại mà nói với bóng lưng của Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, xin anh hãy cân nhắc cho kỹ, có một số người không phải anh có thể đắc tội được!"
Chết tiệt! Thật dám uy hiếp anhI Hừ, nếu các người dám đến gây phiền phức, vậy thì mặc kệ anh là Vương Kiến Quân hay Mã Kiến Quân, ông đây sẽ đánh cho anh một trận nhừ tử. Thấy Lưu Tiểu Viễn đã đi khỏi tiệm trà, Vương Kiến Quân lập tức lấy điện thoại ra bắm một dãy só.
"Alo, sếp, tôi vừa nói chuyện với Lưu Tiểu Viễn rồi, nhưng hình như anh ta không biết điều, tiếp theo chúng ta phải làm sao? Vâng, sếp, tôi biết rồi."
Vương Kiến Quân bỏ điện thoại vào túi, sau đó đi ra khỏi tiệm trà.
Lưu Tiểu Viễn trở về khách sạn, trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi. Đối với chuyện Vương Kiến Quân hẹn mình gặp mặt hôm nay, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy có chút không bình thường.
Bởi vì cho dù công ty của Mộ Dung Vũ Yến không muốn Mộ Dung Vũ Yến gây ra tin đồn tình ái, thì cũng không thể để hẳn chủ tịch ra mặt đàm phán như vậy được, chuyện này hoàn toàn có thể để người quản lý hay là trợ lý của Mộ Dung Vũ Yến đi làm mà.
Nhưng hôm nay Vương Kiến Quân lại đích thân ra mặt, có thể thấy được có bao nhiêu không bình thường.
Tuy nhiên, rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào, Lưu Tiểu Viễn nhát thời lại không nói ra được, thế là anh cũng quyết tâm không nghĩ đến nữa. Mặc kệ Vương Kiến Quân đang bày trò gì, chỉ cần không trêu chọc mình là được.
Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Dung Vũ Yến gọi đến.
Thấy là điện thoại của Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn lập tức nghe máy, còn lời cảnh cáo của Vương Kiến Quân, Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai. "Alo, đại minh tinh tìm tôi có chuyện gì không?" Sau khi bắt máy, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Vũ Yến hỏi: " Lưu Tiểu Viễn, tối nay anh có thời gian không?”
"Có thời gian chứ, sao vậy? Có phải muốn hẹn hò với tôi không?" Lưu Tiểu Viễn vừa nói vừa đùa.
Mộ Dung Vũ Yến ở đầu dây bên kia thấy Lưu Tiểu Viễn lại không nghiêm túc, không khỏi đỏ mặt, nói: "Tôi chỉ muốn mời anh ăn tối thôi, anh có thời gian không.”
"Có, đương nhiên có thời gian, người đẹp mời ăn tối, dù không có thời gian cũng phải dành thời gian ra." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Đối với việc Mộ Dung Vũ Yến mời mình ăn tối tối nay, Lưu Tiểu Viễn tự hỏi không biết Mộ Dung Vũ Yến có biết chuyện Vương Kiến Quân tìm mình hôm nay không? Anh phải nhân cơ hội này nói chuyện tử tế với cô một chút mới được.
Tám giờ tối, Lưu Tiểu Viễn đúng hẹn đến phòng riêng khách sạn mà Mộ Dung Vũ Yến đã đặt trước.
Mộ Dung Vũ Yến đã ở đó từ sớm, thấy Lưu Tiểu Viễn đến, Mộ Dung Vũ Yến lập tức đứng dậy khỏi ghé.
Tối nay Mộ Dung Vũ Yến ăn mặc giản dị mà thanh lịch, mái tóc dài bung xõa, một chiếc váy dài màu trắng, khiến Mộ Dung Vũ Yến trông càng trong sáng động lòng người.
"Quả không hỗ danh là ngọc nữ thời đại mới!" Thấy cách ăn mặc của Mộ Dung Vũ Yến hôm nay, Lưu Tiểu Viễn không khỏi nhìn thêm vài lân. Thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn đang đánh giá mình, Mộ Dung Vũ Yến không hề tức giận, ngược lại trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Có một câu nói là cái gì mà phụ nữ vì người mình thích mà làm đẹp, cách ăn mặc của Mộ Dung Vũ Yến chính là để Lưu Tiểu Viễn thưởng thức cho thỏa thích.
"Đại minh tinh, cô nói xem giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô và một anh chàng đẹp trai như tôi ăn tối trong phòng riêng khách sạn, nếu để máy tay săn ảnh phát hiện ra, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!" Lưu Tiêu Viễn cười nói đùa.
Thực ra, Lưu Tiểu Viễn cũng đang thử dò xét Mộ Dung Vũ Yến, xem cô có biết chuyện hôm nay Vương Kiến Quân tìm mình hay không. Nếu Mộ Dung Vũ Yến biết thì chắc chắn sẽ thuận theo câu nói này của anh mà nói ra chuyện này, còn nếu không biết thì Mộ Dung Vũ Yến chắc chắn sẽ có một cách nói khác.
Mộ Dung Vũ Yến liếc Lưu Tiểu Viễn một cái, nói: "Bị nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, có gì to tát đâu, nhưng mà anh thì sẽ gặp rắc rối hơn đáy."
Nghe Mộ Dung Vũ Yến nói vậy, Lưu Tiểu Viễn tự hỏi, chẳng lẽ Mộ Dung Vũ Yến không biết chuyện Vương Kiến Quân tìm mình hôm nay?
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thấy Lưu Tiểu Viễn đang suy nghĩ, Mộ Dung Vũ Yến không khỏi hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: "Tôi đang nghĩ tôi sẽ gặp rắc rối lớn gì." Mộ Dung Vũ Yến nói: "Nếu để mấy cô bạn gái của anh biết anh nửa đêm nửa hôm đi ăn tối với tôi ở khách sạn, về nhà chắc chắn sẽ bắt anh quỳ giặt đồ."
"Ha ha..." Lưu Tiểu Viễn cười ha hả.
"Anh cười cái gì?" Mộ Dung Vũ Yến hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi cười vì đại minh tinh cô đây không hiểu tình hình của tôi, thật ra lúc đến Thủ Đô, mấy cô bạn gái của tôi đã nói với tôi, nhất định phải hạ gục cô, nói như vậy thì họ có thể ngày nào cũng ở bên thần tượng của họ."
"Anh nói linh tỉnh cái gì đấy, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa!" Nghe vậy, Mộ Dung Vũ Yến ngượng ngùng như một cô bé, đầu cúi xuống, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận