Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 758: Cảnh còn người mất 2

Chương 758: Cảnh còn người mất 2Chương 758: Cảnh còn người mất 2
Chương 758: Cảnh còn người mắt 2
Đi một vòng trong nhà Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn không thấy bất kỳ bức ảnh nào của Tiểu Hân, xem ra, Tiểu Hân lớn thế này mà không chụp lấy một bức ảnh nào.
"Tô Vũ, anh muốn đến trước mộ của Tiểu Hân một chút." Lưu Tiểu Viễn nói với Tô Vũ.
Lần rời đi này, sau này sẽ rất khó có cơ hội đến đây, sợ là không có thời gian đến mộ Tiểu Hân thăm cô nữa.
Vì vậy, nhân cơ hội này, đến mộ Tiểu Hân từ biệt cô lần cuối vậy.
"Em đi cùng anh nhé." Tô Vũ nói.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Em cứ để anh đi một mình, em ở đây đợi anh, hoặc là lên xe đợi anh cũng được."
Tô Vũ gật đầu: "Ừm, vậy em lên xe đợi anh.”
Lưu Tiểu Viễn đi về phía nơi chôn cất Tiểu Hân, đi khoảng bốn tiếng đồng hò, cuối cùng cũng đến trước mộ Tiểu Hân, lúc này đã là đêm khuya, trong rừng có tiếng chim không rõ tên kêu lên, nghe như tiếng trẻ con khóc, nghe mà rợn cả người.
Cộng thêm gió đêm thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, như có người đang đi qua đi lại.
Hơn nữa đây lại là ở Miêu trại, nhìn ra bốn phía, khắp nơi tối đen như mực, không thấy một chút ánh sáng nào.
Nếu là một người bình thường ở trong hoàn cảnh như vậy, chắc đã sớm sợ đến run rấy toàn thân, còn Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh, cộng thêm không làm chuyện gì trái với lương tâm nên căn bản không sợ.
"Oal" Một con chim không rõ tên lại kêu lên một tiếng, sau đó trong rừng phát ra một tiếng động, máy con chim như phát điên đập cánh bay loạn xạ.
BỊ động tĩnh đột ngột này, Lưu Tiểu Viễn cũng giật mình một chút, không biết những con chim này phát điên gì, tự nhiên đập cánh bay loạn lên.
Lưu Tiểu Viễn nhìn về phía đó, mặc dù là trong đêm tối mênh mông nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật trong phạm vi mười máy mét, thấy không có tình huống gì, Lưu Tiểu Viễn mới thu hồi ánh mắt.
Thấy chỉ là mấy con chim vô cớ bay lên, Lưu Tiểu Viễn cũng không để ý lắm, đứng trước mộ Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn trầm mặc hồi lâu.
Ngôi mộ của Tiểu Hân chỉ là một gò đất nhỏ, thậm chí còn không có bia mộ, máy ngày nay, đã mọc lên một ít cỏ dại.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ có nên dựng cho Tiểu Hân một tấm bia đá không?
Nghĩ một lúc, Lưu Tiểu Viễn thấy thôi vậy, Tiểu Hân là một cô gái yên tĩnh, cô muốn sống an yên, không nên để người khác đến quáy rây cô.
"Tiểu Hân, tôi đến thăm cô đây." Đứng trước mộ Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng lên tiếng. Trước đó vẫn không lên tiếng, là vì Lưu Tiểu Viễn không biết nói gì.
"Tôi không biết cô thích ăn gì nên cũng mang theo đồ gì cả, thậm chí tiền vàng cũng không mang theo, mong cô đừng trách nhé." Lưu Tiểu Viễn nói.
"Không biết cô ở dưới đó thế nào? Có uống canh Mạnh Bà quên hết mọi chuyện kiếp này hay không? Nếu uống canh Mạnh Bà cũng tốt, quên đi hết những điều không vui trong cuộc đời, vui vẻ đầu thai."
"Lần này đến thăm cô, tôi không biết khi nào mới có thể quay lại thăm cô lần nữa. Nếu như cô nhớ tôi thì có thể báo mộng cho tôi..."
Đứng trước mộ Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn lẫm bẩm một mình, nói rồi trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh của Tiểu Hân, nghĩ đến những chuyện của mình và Tiểu Hân, khóe mắt Lưu Tiểu Viễn đã ướt.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp ngồi xuống trước mộ Tiểu Hân, không nói gì nữa, cứ thế ngồi im.
Một lúc lâu sau, Lưu Tiểu Viễn mới lên tiếng lần nữa, lần này là Lưu Tiểu Viễn chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Hân, tôi đi đây, lần sau tôi lại tới thăm cô. Mặc dù tôi cũng không biết lần sau là khi nào, nhưng tôi chắc chắn sẽ lại tới thăm cô." Lưu Tiểu Viễn nói rồi đứng dậy, nhìn gò đất nhỏ trước mặt một lúc, sau đó mới quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, ngay lúc này, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên phát hiện có người đang đến gần, mà không chỉ một người.
Là ai? Nửa đêm nửa hôm sao lại đến đây? Lưu Tiểu Viễn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh muốn xem xem là ai đến đây, cuối cùng có ý đồ gì, có phải nhắm vào mình không.
Rất nhanh, máy bóng người dừng lại trước mặt Lưu Tiểu Viễn, thấy ba người trước mặt dừng lại trước mình, Lưu Tiểu Viễn biết những người này là đến vì mình.
Lưu Tiểu Viễn rất tò mò về thân phận của những người này, tại sao những người này lại biết tối nay mình ở đây, mình có thù oán gì với họ, họ có phải được người khác sai khiến không, hay là nhắm vào mình?
Trong đầu Lưu Tiểu Viễn tràn ngập những nghi ván, Lưu Tiểu Viễn nhìn ba người kia hỏi: "Các người là ai?"
Người đứng giữa nói: "Chúng tôi là những người muốn lấy mạng cậu!"
Lưu Tiểu Viễn nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Người muốn lấy mạng tôi rất nhiều, nhưng chưa từng có ai thành công, anh có tin rằng tối nay các người sẽ thành công không?”
Người bên phải nói: "Tiểu tử, đừng có mà vênh váo, tối nay có ba anh em chúng tôi ở đây, cậu chắc chắn sẽ chết! Có di ngôn gì thì nhanh nhanh chóng nói ra, nếu không thì lát nữa không kịp đâu.”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Phải là máy người có di ngôn gì thì nói ra mới đúng. Đúng rồi, nhanh nhanh khai ra tên chủ mưu đi, biết đâu tôi còn tha cho mấy người một mạng."
Lưu Tiểu Viễn vừa dứt lời thì lại có thêm máy người nữa đi tới, rất nhanh, Lưu Tiểu Viễn đã nhìn rõ mặt những người này, trong đó có một người chính là bà ngoại của Tiểu Hân. Không đúng, nói chính xác thì, bà ta không còn là bà ngoại của Tiểu Hân nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận