Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 339: Biết người biết mặt không biết lòng

Chương 339: Biết người biết mặt không biết lòngChương 339: Biết người biết mặt không biết lòng
Chương 339: Biết người
biết mặt không biết lòng 1
Sau khi vào trong núi, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng biết được đường đi ở trong rừng khó khăn đến nhường nào, có thể nói là mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Trước đây, nhà nhà người người trong thôn đều dùng củi, thế nên trong rừng căn bản không có cây bụi, gai góc. Bây giờ điều kiện sống của mọi người đã được nâng cao, người chặt củi ít đi, những bụi cây cao đến hơn đầu người, gai nhọn sắc bén, hoàn toàn trở thành chướng ngại vật trên đường tiến lên.
Mắt phải luôn nhìn về phía trước, chỉ cần hơi bát cần, sẽ bị gai góc cứa rách da thịt. Quân áo bị rách thì không sao, nếu như mặt hoặc cánh tay bị xước thì không những đau đón, mà còn lưu lại vết sẹo dài.
May là mùa hè lành nhanh, không đến hai ngày là khỏi, nhưng đương nhiên là không bị gai góc làm xước là tốt nhát.
Hơn nữa, bây giờ là mùa hè, trong núi cũng có rắn độc, nếu như rắn độc ẩn núp trong bụi cây, hoặc dưới lớp lá thông dày, rồi đột nhiên lao ra tấn công con người thì đó chắc chắn là chuyện không thể phòng tránh được.
Vì vậy, khi đi trong rừng, mỗi bước đi đều phải cần thận, thậm chí có người còn cầm một cành cây dài, cứ hai bước lại dùng cành cây gõ vào phía trước. Đây chính là “bút dây động rừng", nếu như phía trước có rắn độc, thì tự nhiên sẽ bị tiếng động này làm cho giật mình, người đi vào núi sẽ dễ dàng phát hiện ra. Chiêu này nhìn thì đơn giản, nhưng lại vô cùng hữu dụng, nhát là những lúc đi vào bụi cỏ rậm rạp.
Lưu Tiểu Viễn và Triệu Hạo Nam đều là người tập võ, nhưng trong rừng cũng không thể không cẩn thận, dù sao thì bị rắn độc cắn và bị gai góc làm xước đều không phải chuyện đùa.
Vì vậy, tốc độ của hai người không nhanh lắm, đi được gần mười lăm phút, Lưu Tiểu Viễn và Triệu Hạo Nam cuối cùng cũng nghe thấy có động tĩnh khác.
Lưu Tiểu Viễn lắng nghe cẩn thận, chỉ nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên trái mình. Anh quay sang bên đó, chỉ thấy những bụi cây đó lay động, rõ ràng là có người đang đi bên trong. Khoảng cách của người kia cách bọn họ khoảng chừng hơn trăm mét, còn là nam hay nữ, già hay trẻ, thì căn bản không nhìn rõ được, hoàn toàn bị cây cối che khuát.
"Triệu huynh, có muốn đợi người này không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Triệu Hạo Nam nói: "Không cần, cho dù anh tốt bụng đợi anh ta, thì người ta chưa chắc đã coi trọng lòng tốt của anh, có khi còn lầy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Chúng ta cứ đi đường của chúng ta thì hơn. ĐI thôi!"
Nói thật, đi hơn mười phút rồi, Lưu Tiểu Viễn vẫn muốn hỏi Triệu Hạo Nam lần này đến núi tìm gì, nhưng anh chỉ cần hỏi ra khỏi miệng thì sẽ lộ tây ngay, thế nên đến tận bây giờ vẫn phải cố nhịn sự nghi ngờ trong lòng.
Đúng rồi, Lưu huynh, chẳng lẽ bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới Hoá kình rồi sao, vì tôi hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới của anh, cũng không cảm nhận được một chút khí tức của người luyện võ nào trên người anh cả." Triệu Hạo Nam đột nhiên hỏi.
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Triệu Hạo Nam lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách trả lời câu hỏi này của Triệu Hạo Nam.
Nếu như mình thừa nhận là cao thủ Hoá kình, thì Triệu Hạo Nam sẽ nghĩ thế nào? Anh ta chắc chắn sẽ chọn tách ra không đi với mình nữa. Bởi vì, xét cho cùng, làm gì có ai muốn ở cùng một người xa lạ, lại có võ công cao hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Nếu như một lát nữa thực sự tìm được thứ mà bọn họ nói trong núi, thì Triệu Hạo Nam chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh muốn giết người diệt khẩu, độc chiếm thứ đó.
Hơn nữa, đây lại là trong núi, cây bụi rậm rạp, có thể nói là nơi giết người trời sinh, căn bản không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
"Triệu huynh quá khen rồi, thực ra tôi chỉ là một kẻ ngay cả Ám kình cũng chưa đạt tới. Haizz, cũng không biết đến bao giờ tôi mới có thể bước vào cánh cửa Ám kình nữa đây. Chắc là Triệu huynh đã là cao thủ Ám kình rồi nhỉ? Thật khiến cho người khác phải hâm mộ." Lưu Tiểu Viễn lập tức trả lời.
Triệu Hạo Nam nghe vậy thì mỉm cười gật đầu: "Lưu huynh, anh đoán không sai, tôi đúng là cao thủ Ám kình rồi. Đúng rồi, Lưu huynh, tại sao tôi lại không cảm nhận được một chút khí tức của người luyện võ nào trên người anh, cũng không nhìn ra cảnh giới của anh, rốt cuộc là vì sao?"
Hỏi xong câu này, Triệu Hạo Nam đang đi phía trước cố ý dừng bước, quay đầu nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Cái lý do này, từ khi Lưu Tiểu Viễn nói mình là cảnh giới Minh kình, đã nghĩ ra rồi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không giấu gì Triệu huynh, nhà tôi có truyền lại một quyển bí tịch, sau khi luyện tập, có thể ẩn giấu khí tức và tu vi của mình, không để người khác phát hiện ra. Tất nhiên là không thể qua mắt được tất cả mọi người, chỉ cần là những người có cảnh giới cao hơn tôi một chút là sẽ không thể qua được mắt bọn họ."
Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn nói bừa, nhưng Triệu Hạo Nam lại tin sái cổ.
Bởi vì theo quan điểm của Triệu Hạo Nam, trên đời này không có chuyện gì là không thể, người thường cho rằng vượt nóc băng tường là chuyện không thể, nhưng bọn họ lại có thể làm được.
Vì vậy, Triệu Hạo Nam chọn tin lời Lưu Tiểu Viễn.
Sau khi biết được Lưu Tiểu Viễn là một kẻ gà mờ cảnh giới Minh kình, Triệu Hạo Nam âm thầm thở phào một hơi. Thực ra trước khi vào núi, Triệu Hạo Nam đã phát hiện ra mình không nhìn thấu tu vi của Lưu Tiểu Viễn, chỉ là lúc đó Triệu Hạo Nam không tiện hỏi, vì như vậy quá đột ngột. Hai người vừa gặp mặt đã hỏi cảnh giới tu vi của người khác, nếu như đối phương thực sự là cao thủ Hoá kình, không vui một cái, vung tay tát chết anh ta thì anh ta cũng chẳng thể nào kêu oan được.
Triệu Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần lo lắng đến lúc phát hiện ra thứ mình muốn tìm, thì bị người khác cướp mắt. Biết đâu đến lúc đó còn có thể độc chiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận