Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 408: Không tin thì anh sờ thử xem 1

Chương 408: Không tin thì anh sờ thử xem 1Chương 408: Không tin thì anh sờ thử xem 1
Chương 408: Không tin thì anh sờ thử xem 1
Lưu Tiểu Viễn kể lại thông tin mình có được từ Trần Ba cho Tô Tuyết, Tô Tuyết chỉ nhàn nhạt nói một câu "Tôi biết rồi", rồi cúp máy.
Thật là vô duyên, anh tốt bụng báo tin cho cô, vậy mà cô đến một lời cảm ơn cũng không có, thật là vô duyên quái
Buổi tối, Lưu Tiểu Viễn cùng bố mẹ xem tivi một lúc, sau đó lên giường đi ngủ. Lưu Tiểu Viễn nằm trên giường nghĩ rằng tối nay Tô Tuyết sẽ không đến làm phiền mình nữa, tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.
Nhưng mà, điều khiến Lưu Tiểu Viễn bát ngờ là Tô Tuyết không đến, nhưng Tô Vũ lại bay vào từ cửa số. "Tiên tử, sao cô lại đến đây nữa? Còn để người ta ngủ không?" Lưu Tiểu Viễn nghe thấy động tĩnh trong phòng, còn tưởng Tô Tuyết lại đến, định bật đèn.
"Soái ca, người ta còn chưa từng đến phòng anh lần nào, sao lại nói là lại đến." Giọng nói của Tô Vũ vang lên.
Nghe thấy giọng nói của Tô Vũ, Lưu Tiểu Viễn giật mình, quả nhiên là hai chị em, đều thích đột nhập từ cửa sổ.
Lưu Tiểu Viễn bật đèn, nhìn Tô Vũ trong phòng, ngạc nhiên hỏi: "Người đẹp, sao cô lại đến đây?"
"Soái ca, vừa nãy còn gọi người ta là tiên tử, sao chớp mắt đã gọi người ta là người đẹp rồi?" Tô Vũ õng ẹo hỏi. Chết tiệt! Biết rồi mà còn hỏi!
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tiên tử và người đẹp đều là một ý, đều có ý khen cô xinh đẹp."
Gặp Tô Vũ, Lưu Tiểu Viễn liền nghĩ cách báo cho Tô Tuyết, nhưng lại không thể gọi điện cho Tô Tuyết trước mặt Tô Vũ được.
Thôi được rồi, nhắn tin cho Tô Tuyết là được.
"Soái ca, vậy anh nói rốt cuộc là chị gái tôi đẹp hơn, hay là tôi đẹp hơn?" Tô Vũ lắc lư vòng eo nhỏ nhắn đi đến ngồi ở đầu giường của Lưu Tiểu Viễn.
Nhìn người phụ nữ yêu kiều trước mắt, Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy bụng dưới có một ngọn lửa nhỏ bùng lên, chết tiệt, giữa đêm giữa hôm đừng có như vậy chứ, anh không chịu nổi đâu.
"Người đẹp, chị gái cô là ai vậy?” Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Nhưng mà, cô đúng là một người đẹp!"
Lưu Tiểu Viễn nói xong, liền đặt hai tay lên đùi Tô Vũ, có lợi thì không chiếm mới là đồ ngốc.
Tô Vũ mặc một chiếc quần đùi, đôi chân dài thon thả đi tất đen mà Lưu Tiểu Viễn thích nhát, hai tay sờ lên, cảm giác thật mượt mà...
"Soái ca, anh hư quá!" Tô Vũ cười, nắm lấy đôi tay đang sờ loạn của Lưu Tiểu Viễn, nói: "Anh nói xem nếu tôi chặt đứt đôi tay của anh, đôi tay này còn có thể làm bậy được không?”
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn sợ đến mức lập tức rụt tay lại, quả nhiên không phải là một người phụ nữ bình thường.
Tô Vũ ngồi ở mép giường, Lưu Tiểu Viễn không tìm được cơ hội nhắn tin cho Tô Tuyết.
"Người đẹp, giữa đêm giữa hôm cô đến phòng tôi làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi, cố gắng kéo dài thời gian, hi vọng lát nữa Tô Tuyết sẽ đến.
Tô Vũ cười khúc khích: "Nếu tôi nói là tôi nhớ anh thì anh có tin không?”
Tôi tin rồi, tôi bị nước vào não rồi! Lưu Tiểu Viễn nghĩ trong lòng, nhưng miệng lại nói: "Thật sao? Nếu như cô thực sự nhớ tôi, vậy thì nói cho tôi biết, rốt cuộc là nhớ tôi ở điểm nào?"
Tô Vũ chỉ vào đỉnh núi cao ngất của mình, nói: "Người ta nhớ anh ở đây, anh có muốn sờ thử không?"
Nghe Tô Vũ nói vậy, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, chết tiệt, tự cô bảo tôi sờ đấy nhé, thế thì tôi không khách sáo nữa đâu.
Tô Vũ không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại dám sờ chỗ đó của mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mát, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo. Tô Vũ mắt đi nụ cười, đã có tám chín phần giống chị gái Tô Tuyết của cô.
Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một luồng hàn ý ập đến, lập tức rút cả hai tay khỏi đỉnh núi của Tô Vũ.
"Người đẹp, sao thế?" Lưu Tiểu Viễn giả vờ không hiểu hỏi.
Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn cố tình giả vờ hồ đồ với mình, lạnh lùng hỏi: "Vừa nãy sờ có sướng không?” Lưu Tiểu Viễn nói: "Sướng gì chứ, vừa nãy không phải cô bảo tôi Sờ sao?"
Thấy Lưu Tiểu Viễn còn giả vờ hồ đồ, Tô Vũ trong lòng tức giận muốn phát tiết, nhưng lại nghĩ đến vừa nãy đúng là mình bảo người ta sờ thật.
Im lặng hai giây, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt Tô Vũ lập tức biến mát, lại trở thành vẻ yêu kiều như trước.
"Soái ca, anh có còn muốn sờ nữa không?”
Tô Vũ nói xong, còn cố tình nhô cao bộ ngực của mình lên, sức hấp dẫn đó thật khó cưỡng.
Lưu Tiểu Viễn nhìn hai ngọn núi gần trong gang tấc, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: "Muốn, nhưng tôi sợ cô sẽ tức giận.”
"Không sao, lần này tôi không tức giận đâu, anh muốn sờ thế nào cũng được!" Tô Vũ yêu kiều nói.
Chết tiệt! Còn có chuyện tốt như vậy sao? Mặc dù cảm thấy trong đó có gian trá, nhưng mà chẳng phải người xưa có câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu" đó sao? Nếu như có chuyện tốt như này, không hưởng thụ thì có mà là đồ ngu.
"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."
"Ưm..." Tô Vũ không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, tuy rất nhỏ nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn nghe rõ môn mội.
Hừ! Dưới bàn tay điêu luyện của tôi, cho dù cô có là trinh nữ liệt nữ thì tôi cũng khiến cô sung sướng lên mây!
"Phù!" Đúng lúc Lưu Tiểu Viễn dùng bàn tay điêu luyện hầu hạ Tô Vũ, một cơn gió từ cửa số thổi vào phòng, sau đó một cái liếc mắt xuất hiện trong phòng của Lưu Tiểu Viễn.
Nhìn thấy cô gái mặc áo trắng đó, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp choáng váng, cô gái mặc áo trắng chính là Tô Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận