Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 917: Vật đến tay 1

Chương 917: Vật đến tay 1Chương 917: Vật đến tay 1
Chương 917: Vật đến tay 1
"Được rồi, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, đạo hữu nào cần cây cỏ thuần dương này, có thể ra giá rồi!" Người đấu giá lớn tiếng nói.
Lưu Tiểu Viễn không lên tiếng, vì anh biết không chỉ một người cần cây cỏ thuần dương này, chắc chắn người khác sẽ đấu giá, thay vì ở đây đấu giá với những tu sĩ này thì thà đợi đến cuối rồi ra giá cuối giành về tay.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn vẫn tỏ ra không liên quan, hai tay ôm trước ngực, xem náo nhiệt.
Giả Hữu Đạo đoán được ý định của Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Tiểu Viễn huynh đệ, cậu định ra giá cuối cùng giành cỏ thuần dương về tay đúng không?” Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói: "Thầy Giả, cũng không có gì ghê gớm, chỉ là tôi thấy đấu giá liên tục như vậy không có tác dụng, chi bằng đợi đến khi chỉ còn lại một người tôi mới ra tay, như vậy không lãng phí thời gian của mình."
Giả Hữu Đạo cười nói: "Vậy thì Tiểu Viễn huynh đệ cứ trực tiếp đưa ra một cái giá trên trời, làm cho những tu sĩ cần cỏ thuần dương này đều khiếp sợ, chẳng phải càng tiết kiệm thời gian hơn sao."
Làm như vậy tất nhiên là tiết kiệm thời gian hơn nhưng làm như vậy, rất có thể sẽ bị người khác coi thành kẻ tiêu tiền như rác!
Khi hai người đang nói chuyện, đã có tu sĩ bắt đầu đấu giá cỏ thuần dương và cuộc đấu giá diễn ra khá gay cán. Lúc đầu còn có một số tu sĩ tham gia đấu giá, sau đó trực tiếp bị một tu sĩ trung niên Trúc Cơ trung kỳ dùng giá cao ba nghìn linh thạch cấp thấp làm cho những người đấu giá khác sợ hãi.
"Bây giờ còn ai cần cỏ thuần dương không? Đã là ba nghìn linh thạch cấp thấp rồi, còn ai trả giá không, nếu không có ai trả giá nữa, cây cỏ thuần dương này sẽ thuộc về vị đạo hữu kia!" Người đấu giá trên đài hét lớn, cô ta rất mong người khác trả giá cao hơn, vì giá bán của cỏ thuần dương càng cao, cô ta càng được thưởng nhiều.
Lưu Tiểu Viễn lúc này cuối cùng cũng ra tay, vì nếu không ra tay nữa, cỏ thuần dương sẽ thuộc về người khác.
"Ba nghìn năm trăm linh thạch cấp thấp!" Lưu Tiểu Viễn từ từ hét lên mức giá này.
Lời nói của Lưu Tiểu Viễn vừa dứt, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, mọi người đều nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt khác nhau, xem mình có quen biết Lưu Tiểu Viễn hay không.
Nhưng họ phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không quen biết Lưu Tiểu Viễn, họ đoán già đoán non về lai lịch của Lưu Tiểu Viễn, một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ lại có nhiều linh thạch như vậy, lại còn dám đấu giá với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đây là hành vi tìm đường chết.
Bởi vì trong giới tu sĩ có rất nhiều người không nói một lời là động thủ, đặc biệt là trong buổi đấu giá, đấu giá thứ gì đó với tu sĩ cấp cao hơn, đó là một việc rất không sáng suốt, đặc biệt là còn để hắn nhìn rõ diện mạo của bản thân.
Bởi vì một khi buổi đấu giá kết thúc, tu sĩ cấp cao này sẽ tìm đến, khả năng giết người đoạt bảo là lớn nhất.
Vì vậy, khi mọi người thấy Lưu Tiểu Viễn ngang nhiên đấu giá cỏ thuần dương với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như vậy, rất nhiều người đều nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ mặt thương hại, cho rằng Lưu Tiểu Viễn không còn sống được bao lâu nữa.
Còn đối với ánh mắt của những tu sĩ này, Lưu Tiểu Viễn không hề để tâm, chẳng qua chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thôi sao, cho dù Kiếm tiên Luyện Khí hậu kỳ của tôi không đối phó được thì Kiếm tiên Trúc Cơ hậu kỳ của tôi cũng có thể đối phó được rồi. Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, trong ánh mắt mang theo vẻ đe dọa, ý tứ như muốn nói: "Tiểu tử, nếu biết điều thì mau cút đi, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân.”
Đối mặt với ánh mắt đe dọa của tu sĩ trúc Cơ này, Lưu Tiểu Viễn không hề để tâm, nếu ông ta dám đến tìm anh gây phiền phức, anh chắc chắn sẽ khiến ông ta mất mạng.
"Ba nghìn sáu trăm linh thạch cấp thấp!" Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái rồi đưa ra giá của mình.
Lưu Tiểu Viễn từ giá đưa ra của tu sĩ Trúc Cơ kỳ trung cấp này đã phân tích được đối phương đã cạn tiền rồi, nếu còn nhiều linh thạch thì trực tiếp dọa mình chạy mất là được, bây giờ cứ tăng từng trăm từng trăm, có thể thấy là không đủ tự tin.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp hét lên: "Bón nghìn linh thạch cấp tháp!"
Dù sao linh thạch cũng không phải của mình, cứ tùy tiện hét, không công mà hưởng lợi chính là như vậy.
Lưu Tiểu Viễn mỗi lần đều tăng mấy trăm, mọi người thấy Lưu Tiểu Viễn ra tay hào phóng như vậy, chắc là đại gia rồi!
Mọi người lại một lần nữa bàn tán, bàn tán Lưu Tiểu Viễn cuối cùng là thần thánh phương nào nhưng mọi người vẫn không biết lai lịch của Lưu Tiểu Viễn, vì mọi người đều chưa từng thấy nhân vật như Lưu Tiểu Viễn. "Tiểu Viễn huynh đệ, cậu có thấy ánh mắt của tu sĩ kia không, chắc là ông ta đang muốn giết cậu lắm rồi!" Giả Hữu Đạo nói với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn lại không phải là người mù, ánh mắt của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ này đương nhiên là nhìn rõ mồn một, sát ý trong mắt không hề che giấu.
"Không còn cách nào khác, tôi cần cỏ thuần dương, cho dù ông ta có muốn giết tôi, tôi cũng phải đấu giá." Lưu Tiểu Viễn nói.
"Bón nghìn linh thạch cấp thấp, còn ai trả giá không?” Trên mặt người đấu giá nở hoa, không ngờ sau cùng vẫn còn một đại gia như Lưu Tiểu Viễn này, thật là hời, lại tăng giá cỏ thuần dương thêm một nghìn linh thạch cấp tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận