Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 892: Chắc là cậu sốt rồi 2

Chương 892: Chắc là cậu sốt rồi 2Chương 892: Chắc là cậu sốt rồi 2
Chương 892: Chắc là cậu sốt rồi 2
Phương Trình Bạch vẻ mặt nghiêm túc nói: "Rất lạnh, không tin chị để anh rễ sờ thử xem, em không lừa chị đâu.”
Thấy vẻ mặt của em họ mình không giống như đang nói dối, Mộ Dung Vũ Yến đưa tay ra trước mặt Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh sờ thử xem, tay tôi có phải là rất lạnh không?"
Lưu Tiểu Viễn đưa tay ra sờ thử, phát hiện tay Mộ Dung Vũ Yến so với tối qua thì lại lạnh hơn một chút, tuy rằng không đáng kể nhưng không qua được cảm nhận của Lưu Tiểu Viễn.
Xem ra phải mau chóng tìm được cỏ thuần dương, nếu không Mộ Dung Vũ Yến thực sự sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng để Mộ Dung Vũ Yến không lo lắng, Lưu Tiểu Viễn nói: "Không có mà, tay cô bình thường lắm, chắc là em họ cô bị sốt nên mới thấy tay người khác lạnh."
Phương Trình Bạch nghe vậy, còn có chút nghi ngờ mình có phải bị sốt hay không, đưa tay sờ lên trán mình, một lúc sau mới nói: "Không có mà, em không bị sốt, chị họ, chị để em sờ tay chị lần nữa."
Lưu Tiểu Viễn lập tức đứng lên, đánh vào tay Phương Trình Bạch đang đưa ra, nói: "Đừng nhân cơ hội này mà muốn chiếm tiện nghi của chị họ cậu nữa."
Phương Irình Bạch kêu oan: "Anh rễ, em biết anh thích chị họ em nhưng anh cũng không thể vu khống em như vậy chứ, em là em họ của chị họ em mà."
Mộ Dung Vũ Yến nói: "Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, im lặng cho tôi, không có việc gì làm thì xem tivi cho tôi.”
"Tôi còn có chút việc, tôi đi làm chút đã." Lưu Tiểu Viễn đứng dậy khỏi ghế sofa nói.
Lưu Tiểu Viễn quyết định đến ngọn núi nhỏ ở phía Tây thủ đô để xem xét địa điểm, chuẩn bị cho chuyện hai ngày sau.
Mộ Dung Vũ Yến lập tức giống như bà quản gia hỏi: "Anh định đi đâu? Tôi đi cùng nữa."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi sẽ về ngay, cô cứ ở nhà chơi với em họ cô là được. ˆ
Đi ngọn núi nhỏ ở phía Tây thì không thể mang theo Mộ Dung Vũ Yến đi được, nếu Mộ Dung Vũ Yến hỏi mình đi đó làm gì thì phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói đi đó nhặt đá sao?
Phương Trình Bạch nói: "Chị họ, chị cho anh rễ chút thời gian tự do đi, đàn ông cũng cần một chút không gian tự do.”
Lưu Tiểu Viễn đi xe đến dưới chân ngọn núi mà Chu sư phụ đã nói, nhìn xa thì thấy ngọn núi này căn bản không thể gọi là núi nhỏ, so với những ngọn núi dài hàng nghìn dặm thì đây thực sự chỉ là một ngọn núi nhỏ.
Diện tích ngọn núi này tương đối lớn, cây cối trên núi xanh tươi um tùm, rất rậm rạp.
Diện tích ngọn núi này lớn như vậy, cũng khó trách phải đợi đến khi mộ phản của Tu sĩ Trúc Cơ tự động mở ra mới vào được.
Bây giờ nếu để Lưu Tiểu Viễn là Tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này vào núi tìm thì Lưu Tiểu Viễn cũng không tìm ra được, một là không biết ngôi mộ này được chôn sâu bao nhiêu dưới lòng đát, hai là không biết vị trí của ngôi mộ, cho nên căn bản không thể tìm được.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Viễn lại đột nhiên nghĩ đến một ván đè, đó là tại sao cánh cửa của ngôi mộ này lại tự mở, một Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không thể có thần thông như vậy chứ?
Chẳng lẽ bên trong có nguyên nhân khác?
Lúc này, Lưu Tiểu Viễn không thể không nghi ngờ rằng trong này có âm mưu gì rồi. Nhưng vì Mộ Dung Vũ Yến, dù trong này có âm mưu thì mình cũng phải đi một chuyền.
Ngồi dưới chân núi một lát, Lưu Tiểu Viễn liền quay về nhưng không về nhà Mộ Dung Vũ Yến mà đến chỗ Tiêu Thanh Phong, Lưu Tiểu Viễn muốn hỏi thăm Tiêu Thanh Phong về tung tích của cỏ thuần dương.
Lưu Tiểu Viễn không thể đặt cược tất cả vào ngôi mộ của Tu sĩ Trúc Cơ này, Chu sư phụ cũng chưa từng vào đó, lỡ bên trong không có cỏ thuần dương thì sao?
Cho nên, phải làm song song hai việc, như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đến Tích Thiện Đường, Tiêu Thanh Phong thấy Lưu Tiểu Viễn đến thì vui mừng mời Lưu Tiểu Viễn vào nhà của mình. Lưu Tiểu Viễn nói thẳng mục đích của mình, Tiêu Thanh Phong lắc đầu nói: "Tiểu hữu, tôi chưa từng nghe nói đến cỏ thuần dương này, cho nên căn bản không biết ở đâu có."
Haizz! Không hỏi được manh mối hữu ích nào từ Tiêu Thanh Phong, Lưu Tiểu Viễn có vẻ hơi chán nản.
Mặc dù kết quả này đã đoán trước được nhưng khi nghe được kết quả này, vẫn có chút thất vọng.
"Bác sĩ Tiêu, tôi còn có việc, không làm phiền ông nữa." Lưu Tiểu Viễn đứng dậy, quyết định đi một chuyến đến bốn gia tộc lớn ở Thủ Đô. Mặc dù anh cũng không hy vọng gì nhiều vào bốn gia tộc lớn này nhưng biết đâu lại có phép màu thì sao.
Lưu Tiểu Viễn đến nhà họ Vương trước, nói với nhà họ Vương về chuyện cỏ thuần dương, nhờ họ để ý, nhà họ Vương đương nhiên vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lại tiếp tục đến nhà họ Đường, nhà họ Lý, cuối cùng mới đến nhà họ Diệp.
Đến nhà họ Diệp, mọi người trong nhà họ Diệp thấy Lưu Tiểu Viễn thì giống như thấy quỷ, sợ hãi tránh xa.
Diệp Thành Tân là gia chủ nhà họ Diệp, chỉ đành cắn răng ra tiếp Lưu Tiểu Viễn, ngay cả chú út Diệp Giang của mình cũng đã bại trong tay Lưu Tiểu Viễn, Diệp Thành Tân không dám có ý đồ gì khác nữa.
"Lưu tiên sinh, hôm nay anh đến nhà họ Diệp có chuyện gì?" Diệp Thành Tân cười nịnh nọt hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi có chuyện mới có thể đến nhà họ Diệp các người à?”
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Diệp Thành Tân.
Diệp Thành Tân lập tức bị dọa đến nỗi rụt cổ lại, vội vàng nói không dám, bây giờ cho ông ta mười lá gan cũng không dám nói những lời như vậy, nhiều nhất chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận