Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 859: Tai nạn giao thông 2

Chương 859: Tai nạn giao thông 2Chương 859: Tai nạn giao thông 2
Chương 859: Tai nạn giao thông 2
Do xe của Diệp Khải Minh chạy với tốc độ rất nhanh, đột nhiên đánh mạnh vô-lăng như vậy, bánh xe không thể bám đường, lập tức cả chiếc xe mắt kiểm soát, bị văng ra ngoài.
"Âm!" Xe đập vào một tảng đá lớn, phát ra một tiếng động lớn. Cả tảng đá đều bị nứt ra, còn chiếc xe của Diệp Khải Minh thì hoàn toàn biến dạng.
Khi chiếc xe bị văng ra, Lưu Tiểu Viễn đứng trên nắp ca-pô đã kịp thời bay đi.
Lưu Tiểu Viễn vốn cho rằng xảy ra tai nạn như vậy, Diệp Khải Minh chắc chắn sẽ chết một cách không ai có thể nghi ngờ, ai mà lại ngờ Diệp Khải Minh lại kiên cường như chú gián, vậy mà chỉ bị thương nhẹ, còn muốn mở cửa xe hoàn toàn biến dạng để ra ngoài.
"Quả nhiên là con gián đánh không chết!" Lưu Tiểu Viễn cảm thán một tiếng. Sau đó, liền lấy ra quả cầu lửa nhỏ đốt cháy cả chiếc Xe.
Diệp Khải Minh bị kẹt trong xe bốc cháy bừng bừng, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lưu Tiểu Viễn nghe tháy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Khải Minh, không hề thương xót mà thốt ra mấy chữ: Tự tạo nghiệt, không thể sống!
Đúng như Lưu Tiểu Viễn nói, Diệp Khải Minh hoàn toàn tự tạo nghiệt, nếu ông ta không đến trêu chọc Lưu Tiểu Viễn thì Lưu Tiểu Viễn đương nhiên cũng sẽ không đi tìm ông ta gây phiền phức.
Ông ta đã đến tìm Lưu Tiểu Viễn gây phiền phức trước thì phải chuẩn bị để bị phản công.
Diệp Khải Minh bị lửa thiêu sống trong biển lửa, lập tức bị thiêu thành than.
Xảy ra tai nạn như vậy, đương nhiên phải điều tra, kết quả điều tra ra nguyên nhân là do xe của Diệp Khải Minh chạy với tốc độ quá nhanh, khiến xe mất kiểm soát, cộng thêm bản thân thao tác sai sót, dẫn đến vụ tai nạn xe này xảy ra.
Kết quả điều tra cũng chính là nói Diệp Khải Minh tự tìm đường chết, không trách người khác.
Lưu Tiểu Viễn cần chính là kết quả như vậy, như vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng giảm bớt được phiền phức, cũng giảm bớt khối lượng công việc cho những người điều tra vụ tai nạn này, một công đôi việc như vậy, chỉ có người nhiệt tình như Lưu Tiểu Viễn mới làm được.
Giải quyết xong chuyện bên này, Lưu Tiểu Viễn liền quay về khách sạn, đến khách sạn rồi, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên đến gõ cửa phòng của Mộ Dung Vũ Yến, báo cho cô biết mình đã về, đừng lo lắng nữa.
Mặc dù trước đó đã báo bình an qua điện thoại nhưng điện thoại thì không thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói, chắc chắn vẫn có chút lo lắng.
Gõ cửa phòng của Mộ Dung Vũ Yến, giây tiếp theo, cửa phòng đã được mở ra, thấy Mộ Dung Vũ Yến mở cửa nhanh như vậy, Lưu Tiểu Viễn biết Mộ Dung Vũ Yến lo lắng cho sự an toàn của mình đến mức nào.
Cửa vừa mở, Mộ Dung Vũ Yến thấy Lưu Tiểu Viễn đứng trước cửa, lập tức không màng gì đến hình tượng của một đại minh tinh, dang hai tay nhào vào vòng tay của Lưu Tiểu Viễn.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Lưu Tiểu Viễn, sao giờ anh mới về vậy!" Mộ Dung Vũ Yến ôm chặt lấy eo Lưu Tiểu Viễn, mừng đến phát khóc: "Anh có biết tôi lo lắng cho anh đến nhường nào không, đồ đáng ghét này, sao giờ này mới về."
Được người đẹp quan tâm như vậy, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên rất cảm động, nói: "Xin lỗi, khiến cô lo lắng rồi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi." Lúc này, một khách trọ của khách sạn đi ngang qua, thấy Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến ôm nhau ở cửa như vậy, không khỏi nhìn thêm máy lần.
May mà Mộ Dung Vũ Yến đang úp mặt vào vòng tay của Lưu Tiểu Viễn, nếu không khách trọ nhìn rõ dáng vẻ của Mộ Dung Vũ Yến thì ước chừng ngày mai Mộ Dung Vũ Yến sẽ lên trang đầu giật tít của máy tin tức giải trí mắt.
"Được rồi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, ở ngoài bị người khác nhìn thấy không hay!" Mộ Dung Vũ Yến dù sao cũng là đại minh tinh, cho nên Lưu Tiểu Viễn cũng phải cân nhắc cho cô.
Mộ Dung Vũ Yến nghe Lưu Tiểu Viễn nói thì ừ một tiếng, sau đó xấu hỗ rời khỏi vòng tay của Lưu Tiểu Viễn, đi vào trong phòng.
Lưu Tiểu Viễn đi vào phòng của Mộ Dung Vũ Yến, đóng cửa lại.
Thấy Lưu Tiểu Viễn đi vào phòng của cô, trong đầu Mộ Dung Vũ Yến lập tức nảy ra những ý nghĩ không trong sáng, nam nữ cô đơn ở riêng một phòng, lại còn là phòng khách sạn, rất dễ phát sinh một số chuyện.
Thấy Mộ Dung Vũ Yến như đang suy nghĩ gì đó, Lưu Tiểu Viễn không khỏi hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?”
Lúc này Lưu Tiểu Viễn có thể là thánh nhân nhập thể rồi, trong đầu căn bản không nghĩ đến phương diện đó, cho nên, thấy vẻ mặt của Mộ Dung Vũ Yến, mới có câu hỏi này.
Mộ Dung Vũ Yến nghe Lưu Tiểu Viễn nói thì sợ Lưu Tiểu Viễn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, như vậy chẳng phải mát mặt chết sao. Cho nên, mặt của Mộ Dung Vũ Yến càng đỏ ửng lên, ngay cả cái cổ trắng ngần cũng đỏ bừng.
Lưu Tiểu Viễn thấy Mộ Dung Vũ Yến xấu hồ như vậy, lập tức đoán ra được đại khái sự việc.
Lúc này, Lưu Tiểu Viễn lập tức giải trừ chế độ thánh nhân, những ý nghĩ không trong sáng trong đầu cũng lập tức trào ra.
Nam nữ cô đơn ở chung một phòng, lại còn có chút ý tứ nam có tình, nữ có ý, nếu không làm ra chuyện gì đó không thể miêu tả thì có vẻ như có lỗi với thời gian tốt đẹp này.
Tuy nhiên, ý nghĩ này lập tức bị Lưu Tiểu Viễn kìm lại, chuyện này không thể làm bừa được, phải để Mộ Dung Vũ Yến biết mình có Lục Tư Dao, nếu không sẽ bùng nỗ mâu thuẫn nội bộ.
Vì thế, Lưu Tiểu Viễn mạnh mẽ đè nén ngọn lửa dục vọng trong lòng xuống.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn bàn tay phải của anh, nghĩ thầm: "Haizz! Đêm nay lại phải vất vả rồi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận