Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 337: Người lạ

Chương 337: Người lạChương 337: Người lạ
Chương 337: Người lạ
Nghe bố mình nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức chìm vào suy tư. Bao nhiêu người đến như vậy đều là để tìm thuốc, chẳng lẽ trên ngọn núi đó thực sự có loại thuốc tốt tuyệt thế sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nhớ đến Huyết Linh Chi mà Cáo nhỏ đã cho mình.
Huyết Linh Chi này được gọi là loại thuốc tốt tuyệt thế cũng không quá đáng, hơn nữa, Cáo nhỏ lại sống trên ngọn núi này. Bây giờ bố anh lại nói mây hôm nay có rất nhiều người đến tìm thuốc, nếu họ đến vì Huyết Linh Chi, thì Cáo nhỏ chắc chắn phải giấu đi, điều này cũng có thể giải thích được lý do tại sao tối nay mình không gặp được nó.
Tát nhiên, bây giờ tất cả chỉ là phỏng đoán, những người này có thực sự đến vì Huyết Linh Chi hay không, vẫn chưa biết được.
Mà muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, thì phải hỏi từ miệng người đàn ông tên Trần Ba này.
"Là loại thuốc gì vậy? Sao chúng tôi không biết nhỉ?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
"Đúng vậy, trước đây chúng tôi thường vào núi chặt củi, sao lại không biết trên núi có loại thuốc tốt như vậy!" Mẹ anh cũng nói theo.
Trong mắt bố mẹ, những người này đều đến vì thuốc, điều này chứng tỏ thuốc trên núi khá quý, rất có giá trị Trần Ba cười nói: "Mọi người không biết cũng phải thôi, vì mọi người không phải bác sĩ mà, cho nên cho dù có nhìn thấy thì cũng chưa chắc đã nhận ra được."
"Rốt cuộc là loại thuốc gì?" Thấy Trần Ba cứ không chịu nói tên thuốc, Lưu Tiểu Viễn lại hỏi lại lần nữa.
Lưu Tiểu Viễn liên tục truy hỏi, khiến trong mắt Trần Ba thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn. Anh ta nói: "Cái này tôi không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một hai câu được, chờ khi nào tôi tìm được thuốc thì sẽ cho mọi người xem, được không? Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, tôi xin phép đi ngủ trước!"
Nói xong, Trần Ba giả vờ ngáp một cái.
Nhìn bóng lưng Trần Ba đi ra khỏi phòng, Lưu Tiểu Viễn càng nghi ngờ hơn, tên này không chịu nói là đến tìm loại thuốc gì, mà anh hỏi anh ta thì anh ta luôn tìm cách chuyển chủ đề, không muốn trả lời trực diện. Hừ, nhất định là có vấn đè.
Chờ đến khi Trần Ba vào phòng đi ngủ, Lưu Tiểu Viễn mới nhỏ giọng hỏi bố mẹ: "Bố, mẹ, sao bố mẹ lại tùy tiện để một người lạ vào nhà chúng ta ở vậy?"
Mẹ anh nói: "Anh ta không ở không, ở một đêm trả một trăm, tiền ăn uống còn trả riêng. Hơn nữa, những nhà khác trong thôn cũng có người ở ngoài tới thuê ở như vậy."
Mặc dù bây giờ mình có tiền rồi, bó mẹ không thiếu tiền nữa, nhưng bố mẹ vẫn không sửa được thói quen tiết kiệm, cứ có cơ hội là phải kiếm tiền này. Lưu Tiểu Viễn không tiện nói gì, chỉ có thể tự mình chú ý một chút. Cũng may là mục tiêu của Trần Ba và những người kia là thuốc trên núi, thế nên bọn họ sẽ không làm gì những người dân ở đây.
"Bó, mẹ, bình thường bố mẹ phải chú ý một chút." Lưu Tiểu Viễn nhắc nhở.
"Bó mẹ biết rồi." Bố anh lập tức nói.
Lưu Tiểu Viễn nằm trên giường, nhưng lại không ngủ được, chỉ là tối nay không giống tối qua. Tối nay Lưu Tiểu Viễn đang nghĩ, Trần Ba và những người kia rốt cuộc đến vì loại thuốc gì trên núi.
Nếu đến vì Huyết Linh Chi, vậy thì bọn họ lấy được tin tức từ đâu?
Ngoài ra, từ việc bọn họ bỏ tiền ra ở nhờ nhà mình, có thể thấy bọn họ cũng không biết vị trí cụ thể của Huyết Linh Chi, phải vào núi tìm. Vậy thì, người tiết lộ tin tức này, tại sao lại không tiết lộ vị trí cụ thể của Huyết Linh Chi? Chẳng lẽ là cố tình vào vậy? Mục đích chính là để những người có được tin tức phải tìm khắp nơi trên núi?
Nếu Trần Ba và những người kia không phải đến vì Huyết Linh Chỉ, vậy thì trên ngọn núi này có thứ gì khiến những người này thèm thuồng đến vậy?
Một loạt câu hỏi tràn ngập trong đầu Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào, trong đầu chỉ có suy đoán của mình.
Mà muốn hỏi được tin tức từ miệng Trần Ba, thì rõ ràng là một chuyện rất khó.
Từ tình hình tối nay có thể thấy, Trần Ba là người rất cẩn thận.
Xem ra, chuyện này chỉ có thể từ từ tiến hành, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng!
Do trong nhà có một người lạ là Trần Ba, Lưu Tiểu Viễn hiếm khi không dậy sớm luyện võ.
Lưu Tiểu Viễn không biết lai lịch của Trần Ba, cũng không biết lần này anh ta đến đây vì chuyện gì. Vì vậy, có một số chuyện anh vẫn không thể để Trần Ba biết được.
Sau khi thức dậy lúc bảy giờ, Lưu Tiểu Viễn phát hiện Trần Ba đã dậy. Lúc này, anh ta đang luyện võ ở khoảng đất trống mà trước đây anh luyện võ.
Tối qua, Lưu Tiểu Viễn đã phát hiện ra Trần Ba là người luyện võ, hơn nữa còn là cao thủ Ám kình.
Trần Ba coi như không thấy Lưu Tiểu Viễn đến, tiếp tục luyện tập.
Khoảng bảy phút sau, Trần Ba cuối cùng cũng đánh xong một bộ quyền pháp, anh ta dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và mặt, cười gật đầu với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Trần tiên sinh, anh vừa luyện môn võ công gì vậy, trông có vẻ lợi hại nhỉ?"
Là một cao thủ Hoá kình, Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn thu liễm khí tức, cao thủ cấp bậc như Trần Ba không thể nhìn ra Lưu Tiểu Viễn là người luyện võ, trừ khi Lưu Tiểu Viễn chủ động phóng thích khí tức trên người.
Đây chính là lý do tại sao những cao thủ thực sự thì lại trông rất giống với người bình thường, còn ngược lại những người chỉ biết chút võ mèo cào thì lại hung hăng dữ tợn, như thể có thể đấm thủng cả bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận