Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 432: Lại là hai chiêu chế thắng 1

Chương 432: Lại là hai chiêu chế thắng 1Chương 432: Lại là hai chiêu chế thắng 1
Chương 432: Lại là hai chiêu chế thắng 1
"Đợi một chút!" Lưu Tiểu Viễn nhận tiền xong định lên xe, người đàn ông trung niên kia đột nhiên gọi.
Lưu Tiểu Viễn dừng bước quay đầu nhìn đối phương, hỏi: "Sao vậy? Còn chuyện gì sao?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Hỏi câu một người, nhà Lưu Tiểu Viễn ở đâu?"
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, lập tức cảnh giác, một cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh vô duyên vô cớ tìm mình, không phải chuyện tốt thì cũng là chuyện xấu!
"Ông tìm Lưu Tiểu Viễn làm gì?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lời vừa nói ra, người đàn ông trung niên biết mình hỏi đúng người rồi, nói: "Tìm cậu ta có chút chuyện, mong tiểu huynh đệ chỉ bảo. Tiểu huynh đệ, chỉ cần cậu nói cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu!”
Nói xong, người đàn ông trung niên lại móc ra một nghìn tờ tiền mới tinh trên người đi tới nhét vào tay Lưu Tiểu Viễn.
Từ hành động này, Lưu Tiểu Viễn có thể phán đoán, cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh này tìm mình, e rằng không phải đến với mục đích tốt.
Lưu Tiểu Viễn nhận lấy tiền của đối phương, nhét vào túi, người đàn ông trung niên thấy cảnh này, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, người đàn ông trung niên thấy Lưu Tiểu Viễn nhận tiền của mình, biết Lưu Tiểu Viễn nhất định sẽ nói cho mình thông tin về người mình muốn tìm.
Lưu Tiểu Viễn ho một tiếng, nói: "Tôi chính là Lưu Tiểu Viễn, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên hóa đá mát một giây. Chết tiệt, người mình muốn tìm lại đứng ngay trước mặt mình.
"Cậu chính là Lưu Tiểu Viễn?" Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức tối sầm lại, đôi mắt cũng trở nên âm u, có chút đáng sợ.
Lưu Tiểu Viễn chủ động thừa nhận thân phận của mình, đó là vì họa phúc khó lường, họa đến thì không thể tránh, nếu người đàn ông trung niên này đến tìm mình gây phiền phức, vậy thì tránh được mùng một, tránh không được ngày rằm.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn thà thừa nhận thân phận của mình tại chỗ, xem người đàn ông trung niên này đến đây vì chuyện gì.
"Đúng vậy, tôi chính là Lưu Tiểu Viễn, sao vậy? Có thắc mắc gì sao?" Thấy vẻ giận dữ trên mặt người đàn ông trung niên, Lưu Tiểu Viễn nâng cao cảnh giác, đề phòng đối phương đột nhiên ra tay.
"Hôm kia buổi tối, có phải cậu đánh bị thương một người ở cửa khách sạn Đế Hào không?" Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi.
Hôm kia buổi tối? Khách sạn Đế Hào? Lưu Tiểu Viễn nhớ ra rồi, hôm kia buổi tối khi đưa Mộ Dung Vũ Yến về khách sạn Đề Hào nơi cô ấy ở, gặp phải người theo đuổi Mộ Dung Vũ Yến là Cao Chấn Vũ, kết quả là Cao Chấn Vũ bị Tô Vân hạ gục.
Nhớ lại chuyện này, Lưu Tiểu Viễn gật đầu, nói: "Nhưng ông nhớ nhằm một chuyện, người đánh bị thương Cao Chấn Vũ không phải tôi, mà là cô bé này!"
Lưu Tiểu Viễn nói xong, chỉ vào Tô Vân bên cạnh. Bây giờ Lưu Tiểu Viễn không lo người đàn ông trung niên sẽ làm Tô Vân bị thương chút nào, bởi vì theo Lưu Tiểu Viễn tháy, với bản lĩnh của Tô Vân, dù không đánh bại được người đàn ông trung niên thì hòa cũng không thành vấn đề.
"Ô, đúng rồi, quên hỏi ông, ông có quan hệ gì với Cao Chấn Vũ?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi, không lo đối phương sẽ ra tay chút nào.
Người đàn ông trung niên nói: "Cao Chấn Vũ là con trai tôi!"
Người đàn ông trung niên là bố của Cao Chấn Vũ, tên là Cao Phong, Cao Phong là một trưởng lão của Phiêu Vân Môn, cùng môn phái với Thái Xuân Hoa, chỉ là địa vị của Cao Phong cao hơn Thái Xuân Hoa nhiều, có thể thấy từ cảnh giới võ công của ông ta.
Cao Phong biết được con trai mình bị người ta đánh vào viện, lập tức chạy tới, từ miệng con trai mình biết được, là một cô bé tên Tô Vân đánh bị thương, hơn nữa, biết được Tô Vân còn có một người anh trai hình như tên là Lưu Tiểu Viễn.
Cao Phong có được những tin tức này lập tức hành động, muốn báo thù cho đứa con trai bảo bối của mình, bởi vì mạng sống của đứa con trai bảo bối của mình có ván đè, bác sĩ đều nói, cho dù chữa khỏi, sau này về phương diện vợ chồng sẽ có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể không thể nối dõi tông đường.
Cao Phong nghe bác sĩ nói, tức đến nghiến răng nghiền lợi, mình chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, nếu như chỗ đó thật sự hỏng rồi, thì phải làm sao, chẳng lẽ mình phải sinh thêm một đứa sao?
Cao Phong thông qua nhiều người để tìm hiểu tin tức về Lưu Tiểu Viễn, sau đó một người phụ nữ bí ẩn đã nói cho Cao Phong biết ngôi làng mà Lưu Tiểu Viễn ở.
Cao Phong có được tin tức lập tức bảo tài xế lái xe đến ngôi làng của Lưu Tiểu Viễn, không ngờ lại gặp được Lưu Tiểu Viễn ở đây.
"Cô bé bên cạnh cậu có phải tên là Tô Vân không?” Cao Phong nheo mắt hỏi.
"Tên đốn mạt, làm sao biết được tên ta?" Tô Vân khẳng định Cao Phong là tên đốn mạt.
"Quả thật là xa tận chân trời, ngần ngay trước mắt "! Ha ha..." Cao Phong như một kẻ điên cười ha ha, sau đó hai tay thành vuốt, chộp về phía Lưu Tiểu Viễn.
Theo Cao Phong thấy, Tô Vân có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một cô bé, chỉ cần giải quyết được Lưu Tiểu Viễn, thì cô bé Tô Vân kia là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lưu Tiểu Viễn lập tức né sang một bên, tránh được đòn tấn công này của Cao Phong. Cao Phong thấy Lưu Tiểu Viễn né được, lập tức thay đổi mục tiêu, chộp về phía Tô Vân bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận