Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 498: Hiểu lầm 1

Chương 498: Hiểu lầm 1Chương 498: Hiểu lầm 1
Chương 493: Hiểu lầm 1
Tám giờ tối, Lưu Tiểu Viễn vừa tắm xong, chuẩn bị gọi điện về nhà, thì lúc này, Triệu Tiền Hải gõ cửa phòng, vừa gõ vừa vội vàng hét lên: "Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh, có chuyện rồi, Sở Sở có chuyện rồi..."
Lưu Tiểu Viễn lập tức mở cửa, chỉ thấy Triệu Tiền Hải mặt mày lo lắng, như kiến bò trên chảo nóng.
"Triệu lão tiên sinh, sao vậy? Sở Sở có chuyện gì?" Lưu Tiểu Viễn lập tức hỏi.
"Sở Sở bị bắt cóc rồi, đối phương còn chỉ đích danh cậu đến!" Triệu Tiền Hải lo lắng nói.
Triệu Sở Sở bị bắt cóc, đối phương còn chỉ đích danh mình đến, chẳng lẽ là Ngô Thanh Phong làm?
"Đối phương còn nói gì khác không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Triệu Tiền Hải lắc đầu, nói: "Đối phương chỉ bảo là tối nay một mình cậu đến một nơi ở ngoại ô, còn đe dọa không được báo cảnh sát, nếu không bọn chúng sẽ giết con tin. Lưu tiên sinh, cậu bảo phải làm thế nào bây giờ?”
Từ lời nói của Triệu Tiền Hải có thể biết được, đối phương chỉ đích danh mình đến, rõ ràng là nhắm vào mình. Mà mình ở Thủ Đô đắc tội với người không nhiều, người của tứ đại gia tộc ở Thủ Đô không có gan dám trêu chọc mình.
Cho nên, không phải Ngô Thanh Phong thì cũng là Vương Kiến Quân. Theo phỏng đoán của Lưu Tiểu Viễn, lần bắt cóc Triệu Sở Sở này có khả năng là do Ngô Thanh Phong làm hơn. Bởi vì anh nghe Triệu Sở Sở nói, bố của Ngô Thanh Phong trước kia là dân xã hội đen, mặc dù bây giờ đã mở công ty làm ông chủ, nhưng vẫn có qua lại với xã hội đen.
Mà chiều nay Lưu Tiểu Viễn ở trường đã dạy cho Ngô Thanh Phong một bài học, xét theo tính cách của dân xã hội đen, bọn chúng chắc chắn không nuốt trôi cục tức này.
Nhóm người Ngô Thanh Phong không biết Lưu Tiểu Viễn ở đâu, nhưng lại biết Triệu Sở Sở là học sinh của trường nào, cho nên, bọn chúng liền lấy Triệu Sở Sở làm mồi nhử, để Lưu Tiểu Viễn ngoan ngoãn mắc câu.
“TI[riệu lão tiên sinh, ông yên tâm, nếu như đối phương muốn tôi đến, tôi sẽ đích thân đi một chuyến, ông yên tâm, có tôi ở đây, nhất định sẽ đưa cháu gái ông bình an trở về, sẽ không để cô ấy mát một sợi tóc nào." Lưu Tiểu Viễn nói.
Triệu Tiền Hải vẫn không yên tâm, nói: "Nhưng mà... nhưng mà một mình cậu ởi... hay là chúng ta báo cảnh sát đi?"
Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói: "Triệu lão tiên sinh, nếu ông tin tôi, tôi sẽ lập tức đi cứu cháu gái ông, còn nếu ông không tin tôi, vậy thì báo cảnh sát."
Triệu Tiền Hải do dự, chuyện này không thể đùa giỡn được, nếu như đưa ra quyết định sai lầm, mạng nhỏ của cháu gái mình có thể sẽ mát.
Do dự một lúc, Triệu Tiền Hải nhìn vào mắt Lưu Tiểu Viễn nói: "Được, tôi tin cậu. Cầu xin Lưu tiên sinh nhát định phải đưa Sở Sở bình an trở về!"
Lưu Tiểu Viễn theo địa điểm đối phương đưa, sau đó lái xe định vị đi đến.
Địa điểm đối phương hẹn là một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô, vì là mùa hè, cỏ mọc um tùm, có nơi cỏ cao đến ngang người.
Lưu Tiểu Viễn đỗ xe bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Sở Sở, kết quả điện thoại đã tắt máy.
Bát đắc dĩ, Lưu Tiểu Viễn đành phải đi vào, đi đến trước tòa nhà bỏ hoang, Lưu Tiểu Viễn quan sát xung quanh một lượt, xung quanh không có phục kích.
"Này, người bên trong nghe đây, ông đây đến rồi!" Lưu Tiểu Viễn hét lớn về phía tòa nhà bỏ hoang.
Rất nhanh, đèn trong tòa nhà bỏ hoang sáng lên, bên trong truyền ra một giọng nói: "Vào đi"
Lưu Tiểu Viễn đi vào, chỉ thấy bên trong có hơn chục người, Triệu Sở Sở đang bị trói trên ghế, miệng bị dán băng keo trong suốt, thấy Lưu Tiểu Viễn đi vào, không ngừng giãy giụa lắc đầu, miệng phát ra tiếng ư ử, ý bảo Lưu Tiểu Viễn mau đi.
Lưu Tiểu Viễn khẽ mỉm cười trấn an Triệu Sở Sở, sau đó đảo mắt nhìn những người có mặt ở đây, ánh mắt dừng lại trên người bố Ngô Thanh Phong là Ngô Cương.
Ngô Cương ngồi trên một chiếc ghé, bắt chéo chân, tay còn đang châm một điều thuốc, bên cạnh ghé có hai tên đàn em đứng, trông có vẻ như một ông trùm giang hò.
Trong một góc nhà, có một bình ắc quy lớn cung cấp nguồn điện cho máy bóng đèn trong nhà.
"Cậu chính là Lưu Tiểu Viễn, người chiều nay đánh bị thương con trai tôi?" Ngô Cương gõ nhẹ điếu thuốc trên tay, đứng dậy khỏi ghé, lạnh lùng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Đúng là ông nội mày đánh bị thương con trai ông, sao nào? Ông có ý kiến à?"
Bọn Ngô Cương đối với người bình thường mà nói, còn có tính răn đe, nhưng đối với Lưu Tiểu Viễn mà nói thì lại chẳng khác gì bọn trẻ con ba tuổi. "Ranh con, mày gan to lắm, trước mặt tao mà dám xưng ông, xem ra, tối nay phải cho mày biết thế nào là lễ độ mới được!" Ngô Cương vừa dứt lời thì lập tức vung tay lên, sau đó hơn chục người trong nhà bắt đầu hành động.
Đối mặt với sự tấn công của hơn chục người này, Lưu Tiểu Viễn vẫn một vẻ thản nhiên, những người này hoàn toàn là đến tặng điểm kinh nghiệm cho anh mà.
Không đến nửa phút, Lưu Tiểu Viễn đã đánh cho tất cả những người này nằm la liệt trên đất.
Lúc này, Ngô Cương bắt đầu trở nên hoảng hốt. Là người trong giới giang hồ, Ngô Cương chưa từng thấy người nào có thân thủ lợi hại như vậy.
"Anh... anh là ai?” Ngô Cương thấy hơn chục tên đàn em của mình trong chớp mắt đã bị Lưu Tiểu Viễn giải quyết thì sợ đến nỗi nói lắp.
"Tôi là ai ấy à? Chẳng phải vừa rồi tôi mới nói rồi sao? Tôi là "ông nội mày"!" Lưu Tiểu Viễn nói xong đi đến bên Triệu Sở Sở, cởi trói cho Triệu Sở Sở, đồng thời xé băng keo dán trên miệng cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận