Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 690: Một chiếc giường

Chương 690: Một chiếc giườngChương 690: Một chiếc giường
Chương 690: Một chiếc
giường
Rất nhanh, Tiểu Hân đã ôm đến một chiếc chăn, sau đó thắp một loại hương liệu chưa từng thấy trong phòng.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lưu Tiểu Viễn, Tiểu Hân giải thích: "Buỗi tối ở đây có nhiều muỗi, đây là hương liệu đuổi muỗi đặc chế của chúng tôi, thắp lên không chỉ có thể đuổi muỗi mà còn có thể an thần, giúp mọi người nghỉ ngơi tốt hơn."
Nói như vậy, thứ này tốt hơn hương muỗi, dù sao hương muỗi này, nếu ngày nào cũng hít phải khói hương muỗi thì chắc chắn không tốt cho cơ thê.
"Cảm ơn cô, Tiểu Hân." Lưu Tiểu Viễn vội vàng nói lời cảm ơn với Tiểu Hân.
Tiểu Hân liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, không nói gì liền đi ra ngoài, có thể thấy, Tiểu Hân là một cô gái hơi hướng nội, không thích nói chuyện. Thuộc kiểu người mà nếu anh không chủ động nói chuyện với cô ấy thì cô ấy tuyệt đối sẽ không chủ động tìm anh nói chuyện, trừ khi có chuyện rất quan trọng cần nói với anh.
Sau khi Tiểu Hân đi ra ngoài, Tô Vũ bắt đầu cởi quần áo để lên giường ngủ.
Mặc dù trong phòng tối đen như mực nhưng đối với cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh là Lưu Tiểu Viễn, anh vẫn có thể nhìn rõ Tô Vũ đang cởi quần áo ở cách đó không xa.
Chết tiệt, cởi quần áo trước mặt anh, đây là muốn dụ dỗ anh phạm tội đúng không?
Lưu Tiểu Viễn tức giận nói: "Tô Vũ, cô làm gì vậy? Ngủ thì ngủ, cởi quân áo làm gì?"
Tô Vũ lại cười khúc khích: "Ngủ thì đương nhiên phải cởi quần áo chứ, không cởi quần áo thì ngủ thế nào? Ha ha, tôi là con gái mà còn chẳng sợ, anh là một thằng đàn ông to xác thì sợ gì chứ?”
Được lắm, đàn ông to xác không cần sợ đúng không? Lưu Tiểu Viễn nghe Tô Vũ nói thế thì cũng không thèm giữ kẽ nữa, anh lập tức cởi quân áo trên người, mặc một chiếc quân đùi rồi chui lên giường.
Tô Vũ không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại ra tay trước, nhất thời ngây người, ban đầu Tô Vũ còn tưởng Lưu Tiểu Viễn sẽ xấu hổ, không dám lên giường ngủ.
Nhưng bây giờ Lưu Tiểu Viễn lại ra tay trước, Tô Vũ có chút tiến thoái lưỡng nan, lên giường thì chắc chắn sẽ bị Lưu Tiểu Viễn chiếm tiện nghi, không lên giường ngủ thì chắc chắn sẽ bị Lưu Tiểu Viễn chế giễu.
Nghĩ một lúc, cuối cùng Tô Vũ vẫn lên giường ngủ, muốn giữ khoảng cách an toàn với Lưu Tiểu Viễn nhưng chiếc giường này chỉ rộng như vậy, chỉ đủ cho hai người ngủ.
Thấy Tô Vũ vừa ngủ, Lưu Tiểu Viễn không khách sáo, đưa tay heo ra ôm chằm lấy Tô Vũ, định bắt đầu tán công.
Tô Vũ lập tức giãy giụa, gỡ tay Lưu Tiểu Viễn ra, rồi ngồi dậy, nói: "Lưu Tiểu Viễn, nếu anh dám làm bậy, đừng trách tôi không khách sáo!"
Chết tiệt, bây giờ mới biết sợ, vậy thì lúc nãy cô còn dụ dỗ tôi làm gì?
"Không phải tôi làm bậy, mà là tự cô châm lửa trước! Bây giờ cô phải chịu trách nhiệm dập lửa chứ!" Lưu Tiểu Viễn tức giận nói.
Tô Vũ không nhịn được hỏi: "Tôi châm lửa ở đâu, rõ ràng là do anh tự nghĩ bậy.”
Lưu Tiểu Viễn lười lý luận với Tô Vũ, lật người lại, nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường."
"Còn nữa, lúc tôi ngủ, tốt nhất là đừng chiếm tiện nghi của tôi, nếu không thì tôi sẽ cho cô phải hối hận." Lưu Tiểu Viễn tức giận nói.
"Anh..." Tô Vũ tức đến nói không nên lời, cuối cùng tức giận cũng ngủ thiếp đi, quay lưng lại với Lưu Tiểu Viễn mà ngủ.
"Anh cái gì mà anh, ngủ đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi!" Lưu Tiểu Viễn tức giận nói.
Trong lòng Lưu Tiểu Viễn không còn những ý nghĩ không trong sáng đó nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, ngược lại là Tô Vũ, lúc này lại khó ngủ.
Bởi vì Tô Vũ chưa bao giờ ngủ chung giường với đàn ông nên có chút lo lắng bát an, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ hỗn độn.
Khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lưu Tiểu Viễn, Tô Vũ biết Lưu Tiểu Viễn đã ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon, không nhịn được trong lòng mắng một câu: "Ngủ như heo!"
Tô Vũ rất tức giận, một đại mỹ nhân như cô ngủ chung giường với Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn còn có thể ngủ nhanh như vậy, đây chẳng phải là không coi cô ra gì sao? Tô Vũ càng nghĩ càng thấy tức giận, vì cô cảm thấy Lưu Tiểu Viễn không coi cô là phụ nữ.
Nhưng mà, nếu Lưu Tiểu Viễn coi cô là một người phụ nữ đẹp, làm với cô một số chuyện không thích hợp cho trẻ em, thế thì cô lại nói Lưu Tiểu Viễn là đồ háo sắc.
Cho nên người ta mới nói, phụ nữ là những người khó hầu hạ nhát.
Trong cơn mơ màng, Lưu Tiểu Viễn nghe thấy bên ngoài trời đổ mưa lớn, mưa lớn đập vào ngói trên mái nhà, phát ra tiếng lộp độp.
Chết tiệt! Sao lại mưa rồi, hôm qua còn nắng đẹp, sáng sủa mà, một đêm đã đỗ mưa như trút nước, nếu mưa không tạnh thì ngày mai e là không đi được.
"Anh tỉnh rồi à?" Tô Vũ đột nhiên hỏi.
Lưu Tiểu Viễn ừ một tiếng, nói: "Mưa rồi, mà còn không nhỏ nữa, ngày mai e là không đi được rồi."
"Không đi được thì ngày kia đi, dù sao cũng kịp đến hiện trường đại hội kỳ độc." Tô Vũ nói.
Trời vừa sáng, Lưu Tiểu Viễn lập tức rời giường, mở cửa phòng ra thì thấy Tiểu Hân đã dậy, đang chuẩn bị vo gạo nấu cơm.
"Chào buổi sáng!" Lưu Tiểu Viễn vươn vai, cười chào Tiểu Hân.
Tiểu Hân liếc Lưu Tiểu Viễn một cái, tiếp tục vo gạo, khiến Lưu Tiểu Viễn thấy chán nản, có cảm giác như mình đang tự làm mình mất mặt.
Lưu Tiểu Viễn nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, nước mưa chảy xuống theo mái hiên, vô cùng đẹp mắt.
"Khụ khu..." Đúng lúc này, trong phòng bà của Tiểu Hân lại truyền đến một trận ho dữ dội, trong tiếng ho còn kèm theo tiếng thở hồn hến.
Dù không có kiến thức y học nào nhưng khi nghe thấy tình trạng này, Lưu Tiểu Viễn cũng biết tình hình của bà Tiểu Hân rất nguy hiểm.
Tiểu Hân thậm chí còn không vo gạo nữa, lập tức chạy vào phòng bà.
"Bà ơi, bà làm sao vậy? Bà làm sao vậy, đừng làm Tiểu Hân sợ." Tiểu Hân lo lắng, nước mắt chảy ra.
"Bà ơi, uống thuốc, uống thuốc!" Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Hân đổ thuốc trong lọ ra, đút cho bà một viên nhưng không có tác dụng gì.
Tiểu Hân tháy vậy, định đổ thêm một viên cho bà uống, Lưu Tiểu Viễn thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay Tiểu Hân, Tiểu Hân thấy vậy, quay đầu lại, tức giận nói: "Anh buông tay tôi ra, tôi phải cho bà tôi uống thuốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận