Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 747: Động thủ 1

Chương 747: Động thủ 1Chương 747: Động thủ 1
Chương 747: Động thủ 1
"Ha ha..." Tô Vũ cười một tiếng, nói: "Lưu Tiểu Viễn, nhưng mà người ta không ngủ được, anh trò chuyện với người ta một chút đi."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tô Vũ, tối nay cô có phải rất cô đơn lạnh lễo không?”
Tô Vũ cười khanh khách: "Sao anh biết, tối nay người ta chính là cô đơn trống trải lạnh lẽo, sao nào? Anh có cách giải quyết không?"
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn không vui nói: "Tát nhiên là có cách giải quyết rồi, đó chính là cô cần đàn ông rồi, tìm một người đàn ông, cô sẽ không còn cô đơn trống trải lạnh lẽo nữa."
Chết tiệt, Tô Vũ này đúng là một yêu nữ, buổi tối lại quyến rũ mình nhưng lại không cho mình ăn, thế này thì ai chịu nổi. Cho nên, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy không thèm để ý đến cô là cách tốt nhát.
Nhưng mà anh không để ý đến cô, cô lại cứ chủ động quyến rũ anh, nhìn đi, đây chẳng phải là muốn mạng của anh sao?
Tô Vũ nói: "Anh bảo người ta đi đâu tìm đàn ông chứ, chẳng phải anh là đàn ông sao?"
Trời ạ, lời này hoàn toàn là quyến rũ trần trụi nếu Lưu Tiểu Viễn không làm ra hành động gì thì quả là có lỗi với danh hiệu đàn ông.
"Tô Vũ, là tự cô nói đấy nhé!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp lật chăn ra, sau đó đè lên người Tô Vũ.
Tô Vũ lập tức lật người né tránh, sau đó cười khanh khách: "Lưu Tiểu Viễn, anh định làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không phải cô vừa nói mình cô đơn trống trải lạnh lẽo sao? Tôi giải quyết chuyện này cho cô, để cô không còn cô đơn trống trải lạnh lẽo nữa."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp túm lấy cánh tay Tô Vũ, kéo Tô Vũ lại, Tô Vũ tháy vậy, lập tức dùng sức hát mạnh, muốn hất tay Lưu Tiểu Viễn ra. Nhưng mà, tay Lưu Tiểu Viễn như kìm sắt, kẹp chặt lấy cánh tay Tô Vũ.
"Lưu Tiểu Viễn, tôi là em gái Tô Tuyết, anh chính là anh rễ tôi, anh định làm gì?" Tô Vũ nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không có bát cứ mối quan hệ nào với chị gái cô cải" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đè Tô Vũ xuống giường.
Vì cánh tay bị Lưu Tiểu Viễn nắm chặt, cho nên lần này Tô Vũ muốn né tránh cũng không né tránh được, huống hồ, cái giường này cũng chỉ lớn như vậy, Tô Vũ còn có thể trốn đi đâu? Trốn xuống đất sao?
"Lưu Tiểu Viễn, anh tránh ra cho tôi." Tô Vũ dùng sức đây người Lưu Tiểu Viễn, muốn đẩy Lưu Tiểu Viễn ra khỏi người mình.
Lưu Tiểu Viễn đè lên người Tô Vũ, sau đó lập tức ngồi dậy, duỗi hai tay ra túm lấy hai tay đang vùng vẫy của Tô Vũ, đè xuống hai bên.
"Tô Vũ, vừa nãy không phải cô nói không ngủ được à? Được thôi, bây giờ tôi sẽ dỗ dành cô ngủ."
Lưu Tiểu Viễn nói xong, giơ một tay lên xoa nắn ngọn núi căng tròn của Tô Vũ.
Ngọn núi của Tô Vũ so với của chị gái cô là Tô Tuyết không hề kém cạnh, đều vô cùng hùng vĩ.
Lưu Tiểu Viễn vốn không định trêu chọc Tô Vũ một chút, dù sao thì chuyện đó phải do cả hai bên tự nguyện mới được, làm như vậy mới có thể thuận buồm xuôi gió, mới có không khí.
Nhưng mà Tô Vũ này lại ba lần bốn lượt quyến rũ mình, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn vô cùng tức giận. Anh có cảm giác Tô Vũ nghĩ anh không dám ăn cô, nên mới được nước làm tới như vậy.
Cho nên, Lưu Tiểu Viễn quyết định sẽ dạy cho Tô Vũ một bài học, đề cô biết được sự lợi hại của mình. Ngọn núi của Tô Vũ bị Lưu Tiểu Viễn tấn công, thân thể Tô Vũ lập tức run rây như bị điện giật.
Cảm giác tê dại này khiến cho đầu óc Tô Vũ gần như trống rỗng. Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, Tô Vũ lập tức phản ứng lại, duỗi tay còn lại ra, lập tức túm lấy tay hư hỏng của Lưu Tiểu Viễn, sau đó bẻ ngược lại.
"ÁI" Lưu Tiểu Viễn đang tận hưởng cảm giác mềm mại mà ngọn núi của Tô Vũ mang lại, đắc ý quên hình, lập tức trúng chiêu của Tô Vũ.
"Đau quá, mau buông tay." Lòng bàn tay bị Tô Vũ bẻ ngược, rất đau, Lưu Tiểu Viễn lập tức bảo Tô Vũ buông tay.
Tô Vũ nói: "Muốn tôi buông tay cũng được, anh xuống khỏi người tôi trước đã, nhanh lên!" Tô Vũ không vui nói. Chết tiệt Đến cả dám uy hiếp anh, thật là quá đáng, Lưu Tiểu Viễn rất tức giận, muốn không xuống, không chịu sự uy hiếp của Tô Vũ nhưng mà cánh tay của mình lại bị Tô Vũ bẻ ngược như vậy, đúng là rất đau.
Lui một bước để tiến ba bước, Lưu Tiểu Viễn quyết định vẫn nên xuống trước đã, sau đó tìm cơ hội để dạy cho Tô Vũ một bài học.
Lưu Tiểu Viễn từ từ xuống khỏi người Tô Vũ, sau đó nói với Tô Vũ: "Được rồi, tôi đã xuống khỏi người cô rồi, bây giờ cô đã có thể buông tay ra chưa?" Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông tay ra, sau đó nói: "Lưu Tiểu Viễn, sau này anh tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, nghe rõ chưa?"
Nghe Tô Vũ nói vậy, Lưu Tiểu Viễn càng thêm tức giận, bây giờ bảo anh ngoan ngoãn một chút, đồ chết tiệt, nếu không phải chính cô là người ba lần bảy lượt quyến rũ anh đó sao?
Cho nên nói, đây đều là do Tô Vũ tự chuốc lấy, không trách được người khác.
"Được thôi, Tô Vũ, sau này cô cũng đừng nói những lời quyến rũ trên giường nữa, nếu cô cứ tiếp tục nói thì tôi không chắc mình có thế ngoan ngoãn được đâu."
"Anh..." Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn còn cố cãi, tức giận nói: "Anh có muốn hưởng thụ lại tư vị vừa nãy không?”
Lưu Tiểu Viễn lập tức phản bác: "Tô Vũ, cô có muốn hưởng thụ lại tư vị vừa nãy không?” Lưu Tiểu Viễn vừa dứt lời, Tô Vũ đã ra tay trước, muốn giành tiên cơ. Cô duỗi tay ra định túm lấy tay Lưu Tiểu Viễn, nhưng Lưu Tiểu Viễn đã sớm đoán được lô Vũ sẽ như vậy, lập tức thu tay lại.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn như hỗ đói vồ môi lao về phía Tô Vũ, lần này Lưu Tiểu Viễn không cho Tô Vũ cơ hội né tránh, trực tiếp đè lên người Tô Vũ.
Đè Tô Vũ xuống, Lưu Tiểu Viễn lập tức động tay động chân.
Chết tiệt, Tô Vũ, chính cô ra tay trước đó nhé, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!
Lưu Tiểu Viễn tuy rằng không thể coi là lão tài xế từng trải trăm trận nhưng cũng là tay quen chiến đấu với Vương Tình rồi. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận