Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 345: Chó cắn chó, một miệng lông

Chương 345: Chó cắn chó, một miệng lôngChương 345: Chó cắn chó, một miệng lông
Chương 345: Chó cắn chó, một miệng lông
Lưu Tiểu Viễn rời khỏi hiện trường thì cũng không đi xa mà ngồi nghỉ cách đó khoảng tầm ba trăm mét. Nghe thấy tiếng gọi của Trần Ba, Lưu Tiểu Viễn lập tức đứng dậy, lắng nghe kỹ càng. Anh nhanh chóng phát hiện ra giọng nói này là của Trần Ba, nơi phát ra chính là hiện trường vụ việc lúc nãy.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lưu Tiểu Viễn nhớ lại lúc cô gái bí ẩn kia biến máy thì Huyết Linh Chi cũng biến mát, sao bây giờ lại phát hiện ra Huyết Linh Chi nữa rồi, chẳng lẽ ở đây có rất nhiều Huyết Linh Chi đến thế sao?
Lưu Tiểu Viễn vừa nghĩ vừa đi về phía trước. Lúc anh đến hiện trường vụ việc, thì đã phát hiện Trần Ba và Triệu Hạo Nam đã tranh cãi đến mức mặt đỏ tía tai, nhìn tư thế đó thì chắc sắp lao vào đánh nhau đến nơi rồi.
Trần Ba và Triệu Hạo Nam thấy Lưu Tiểu Viễn đến, thì một người kinh ngạc, một người vui mừng.
Người kinh ngạc là Trần Ba, anh ta không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại đến đây. Người vui mừng là Triệu Hạo Nam, vì sự xuất hiện của Lưu Tiểu Viễn chứng tỏ anh ta có thêm một người giúp đỡ.
"Sao lại là cậu?" Trần Ba kinh ngạc hỏi.
Lưu Tiểu Viễn thực ra đã biết Trần Ba ở đây từ lâu, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên, nói: "Thì ra là Trần tiên sinh, thật trùng hợp." Triệu Hạo Nam thấy Lưu Tiểu Viễn và Trần Ba quen biết thì lập tức có một dự cảm không lành. Anh ta đi đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, kéo Lưu Tiểu Viễn lại, hỏi: "Lưu huynh, hai người quen nhau à?”
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, sau đó hỏi: "Triệu huynh, đã xảy ra chuyện gì thế? Hai người kia làm sao vậy?"
Trần Ba lập tức nói: "Lưu tiên sinh, người họ Triệu này đã giết hai người này, hơn nữa còn độc chiếm Huyết Linh Chi!"
Nghe Trần Ba nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức tỏ ra ngạc nhiên, anh quay sang nhìn Triệu Hạo Nam hỏi: "Triệu huynh, Trần tiên sinh nói có đúng không?”
Triệu Hạo Nam vội vàng biện giải cho mình: "Lưu huynh, người không phải tôi giết, tôi đến thì hai người này đã như vậy rồi, còn Huyết Linh Chi, tôi căn bản không nhìn thấy, anh đừng tin người họ Trần kia, anh ta đang vu khống!"
Lưu Tiểu Viễn trong lòng vui như nở hoa, hai người đều không phải thứ tốt lành gì, cứ để hai người cắn xé lẫn nhau, chó cắn chó, một miệng lông!
Trần tiên sinh, Triệu huynh, hai người các người mỗi người một lời, tôi không biết nên tin ai nữa." Lưu Tiểu Viễn giả vờ khó xử.
Trần Ba và Triệu Hạo Nam nhìn nhau, sau đó lại mỗi người một lời, tôi một câu anh một câu loạn hết cả lên.
Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn lên tiếng ngắt lời: "Được rồi được rồi, hai người càng nói tôi càng thấy đau đầu, tôi cũng không biết nên tin ai trong hai người nữa. Triệu huynh, anh nói hai người này không phải anh giết, vậy anh có thể nói cho tôi biết tình hình của hai người này không? Còn Trần tiên sinh, anh nói Triệu huynh lấy Huyết Linh Chi, anh có tận mắt nhìn thấy Triệu huynh lấy Huyết Linh Chi không?"
Lời nói này của Lưu Tiểu Viễn trực tiếp khiến hai người ngây người. Một lúc sau, Triệu Hạo Nam mới lên tiếng trước: "Lưu huynh, tôi làm sao biết tình hình của hai người này, tôi đã nói rồi, lúc tôi đến, tôi phát hiện hai người này đã chết rồi!"
Trần Ba lập tức nói: "Đây chỉ là lời nói một phía của cậu, ai biết người có phải do cậu giết hay không?"
Lưu Tiểu Viễn cũng gật đầu, tỏ ý những gì Trần Ba nói rất có lý.
Triệu Hạo Nam lập tức chỉ vào Trần Ba nói: "Họ Trần kia, vậy anh có bằng chứng gì nói rằng Huyết Linh Chi là tôi lấy không? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đã lấy Huyết Linh Chi hả?"
Lưu Tiểu Viễn lại gật đầu, tỏ ý đồng ý với quan điểm của Triệu Hạo Nam.
Trần Ba phản bác: "Hai người này đều là cậu giết, nếu không phải vì Huyết Linh Chi, tại sao cậu lại giết hai người bọn họ?”
Triệu Hạo Nam trợn mắt quát: "Họ Trần kia, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giết hai người này?"
Trần Ba chỉ vào hai người nằm trong bụi cây, nói: "Còn phải nói sao? Nơi này ngoài cậu ra thì chẳng còn ai khác! Cậu chính là nghi phạm lớn nhất, lúc tôi đến chỉ thấy một mình cậu ở đây thôi!" "Anh nói cái gì vậy, nói theo kiểu đó thì nếu anh tình cờ thấy tôi và mẹ anh nói chuyện riêng với nhau, anh có cho rằng tôi và mẹ anh có quan hệ mờ ám với nhau không?”
"Họ Triệu kia, cậu ăn nói cho cần thận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"”...
Lưu Tiểu Viễn đứng một bên, mặc cho hai người cãi nhau ở đây, hoàn toàn làm khán giả.
Hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, Lưu Tiểu Viễn không hề có ý định can ngăn, dù sao thì hai tên này đều không phải là thứ tốt lành gì, Lưu Tiểu Viễn chỉ mong hai cái tên này lập tức lao vào đánh nhau đi, đánh cho đến chết!
Triệu Hạo Nam và Trần Ba cãi nhau một hồi, Triệu Hạo Nam đột nhiên ra tay đấm thẳng vào mặt Trần Ba.
Trần Ba hoàn toàn không ngờ Triệu Hạo Nam lại trực tiếp ra tay, đánh anh ta trở tay không kịp, Triệu Hạo Nam đấm thẳng vào mũi Trần Ba, khiến máu mũi của Trần Ba chảy ra.
Cú đắm này đau đến mức Trần Ba chảy cả nước mắt, lùi lại hai bước.
"Lưu huynh, nhanh đến giúp đỡ, đợi lát nữa tôi sẽ chia cho anh một nửa Huyết Linh Chi!" Triệu Hạo Nam muốn dùng Huyết Linh Chi để lừa Lưu Tiểu Viễn gia nhập đội của anh ta.
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ mắc mưu của Triệu Hạo Nam. Nhưng Lưu Tiểu Viễn là người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, biết rằng cây Huyết Linh Chi đó đã bị cô gái mặc đồ trắng bí ẩn kia hái mắt, nên trên người Triệu Hạo Nam căn bản không có Huyết Linh Chi.
Chết tiệt! Triệu Hạo Nam, đồ mặt dày mày dạn, dám lừa gạt anh à? Đã vậy thì anh chúc anh ta bị Trần Ba đánh thành đầu heo.
Trần Ba bị Triệu Hạo Nam đấm một cú, cả người lập tức giận đến sôi máu. Thế là, anh ta giơ nắm đấm lên gào lớn một tiếng, liều mạng lao vào đánh Triệu Hạo Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận