Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 725: Động thủ

Chương 725: Động thủChương 725: Động thủ
Chương 725: Động thủ
Vì vậy, vô hình cổ là một trong những loại độc cổ nguy hiểm nhát, bởi vì không ai biết trong không khí có độc cổ hay không, có thể nói là khiến người ta không thể phòng bị.
Ông ngoại Tiểu Hân vừa ra tay đã dùng loại vô hình cổ độc ác nhất này, xem ra không chỉ muốn dạy cho Lưu Tiểu Viễn một bài học đơn giản như vậy.
Ông ngoại Tiểu Hân vừa dùng độc cổ, người nhà họ Đinh lập tức đi ra khỏi phòng và đóng chặt cửa phòng lại.
"Ông ngoại, Tiểu Viễn còn ở trong đó, ông ngoại..." Tiểu Hân cầu xin nhưng ông ngoại Tiểu Hân không thèm để ý đến Tiểu Hân. "Tiểu Hân, đi thôi, đi thôi!" Bà ngoại Tiểu Hân nắm tay Tiểu Hân đi ra ngoài, không cho Tiểu Hân tham gia vào chuyện này.
Lưu Tiểu Viễn biết không khí có độc nên lập tức nín thở, lập tức nói với Lục Tư Dao: "Tư Dao, đừng hít thở!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn lập tức đi đến bên cửa số, một cước đá vỡ cửa số gỗ, tạo ra một lỗ hỗng, sau đó dẫn Lục Tư Dao chạy ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, Lưu Tiểu Viễn và Lục Tư Dao đã bị người nhà họ Đinh bao vây, người nhà họ Định đều cầm vũ khí trên tay, có chuẩn bị từ trước.
Lưu Tiểu Viễn nói với Lục Tư Dao bên cạnh: "Tư Dao, em cẩn thận một chút, anh sắp ra tay rồi." Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp ra tay, chủ động tấn công người nhà họ Định, những kẻ hầu người hạ này của nhà họ Đinh sao có thể là đối thủ của Lưu Tiểu Viễn, rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng ông ngoại Tiểu Hân không hề lo lắng, ngược lại còn nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ mặt tươi cười. Lưu Tiểu Viễn thấy cảnh này, đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Lưu Tiểu Viễn, bây giờ cậu có cảm thấy ngực hơi đau không, nếu không cảm thấy thì hít một hơi thật sâu xem." Ông ngoại Tiểu Hân cười nói.
Không nói thì không biết, ông ngoại Tiểu Hân vừa nói như vậy, Lưu Tiểu Viễn thực sự cảm thấy ngực mình hơi đau, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng thực sự có. Ông ngoại Tiểu Hân nói: "Lưu Tiểu Viễn, có cảm thấy không? Có phải ngực hơi đau không?"
Lưu Tiểu Viễn nheo mắt nhìn ông ngoại Tiểu Hân, hỏi: "Ông đã làm gì với tôi?"
Ông ngoại Tiểu Hân nói: "Không làm gì cả, chỉ là cậu đã trúng vô hình cổ của tôi, nếu không có thuốc giải của tôi thì mười hai canh giờ sau, tim cậu sẽ bị độc cổ nuốt chứng."
"Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn, nếu muốn có thuốc giải thì cậu hãy ngoan ngoãn đầu hàng, sau đó kết hôn với Tiểu Hân, như vậy chúng ta sẽ là một nhà.”
Lưu Tiểu Viễn nhìn ông ngoại Tiểu Hân nói: "Ò, vậy sao, mười hai canh giờ đúng không, được thôi, mười hai canh giờ đủ để tôi tắm máu cả nhà họ Đinh, để cả nhà họ Đinh các người đền mạng cho tôi."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn không dừng lại nữa, trực tiếp tấn công, một chưởng đánh vào người Đinh Vũ đang bát tỉnh, một chưởng kết liễu mạng sống của Đinh Vũ.
"Vũ Nhi!" Thấy con trai mình bị đánh bay ra ngoài, Đinh Nhát Sơn gào lên.
"Tên khốn, mày giết Vũ Nhi của tao, tao muốn mày chết!" Đinh Nhất Sơn gào lên, mắt đỏ ngầu, bất chấp Lưu Tiểu Viễn có phải là đối thủ của mình hay không, liền ra tay với Lưu Tiểu Viễn.
Đối mặt với Đinh Nhất Sơn tấn công tới, Lưu Tiểu Viễn không hề để ông ta vào mắt, còn về phần độc cổ của ông nội Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn cũng không quan tâm nữa, dù sao thì chấy rận nhiều cũng không sợ cắn.
Ông ngoại Tiểu Hân cứ tưởng Lưu Tiểu Viễn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình, không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại hoàn toàn không chịu khuất phục, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng chưa kịp phản ứng, Đinh Nhát Sơn đã bị Lưu Tiểu Viễn đá bay, sau đó ngã mạnh xuống đất, một ngụm máu lớn cứ thế phun ra, nhìn tình hình này thì Đinh Nhất Sơn khó mà sống sót.
Ông ngoại Tiểu Hân thấy Lưu Tiểu Viễn ra tay giải quyết con trai và cháu trai của mình một cách tàn nhẫn và nhanh gọn như thế, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng.
"Lưu Tiểu Viễn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Vốn dĩ tôi không muốn làm đến mức này, nhưng nếu cậu đã như thé, vậy thì đừng trách tôi vô tình!"
Ông ngoại Tiểu Hân nghiến răng nghiền lợi nói xong, không biết từ đâu lấy ra một chiếc chuông nhỏ.
Chiếc chuông nhỏ vừa nằm trong tay ông ngoại Tiểu Hân, ông ta liền nhẹ nhàng lắc, tiếng chuông vừa vang lên, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy ngực mình như bị kim châm.
Cảm giác ngực bị kim châm, đau đớn đến thấu xương, Lưu Tiểu Viễn ôm ngực, đau đến nhíu mày, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Lưu Tiểu Viễn, mau quỳ xuống cho tôi! Nếu như cậu quỳ xuống thì tôi sẽ ngừng lắc chuông!" Ông ngoại Tiểu Hân đắc ý gào lớn.
Vô hình cổ trong người Lưu Tiểu Viễn bị chiếc chuông trong tay ông ngoại Tiểu Hân khống ché, chỉ cần ông ngoại Tiểu Hân lắc chiếc chuông trong tay, phát ra tiếng động, Vô hình cổ trong người Lưu Tiểu Viễn sẽ lập tức chạy loạn khắp ngực Lưu Tiểu Viễn, khiến anh đau đớn không chịu nỗi.
Mặc dù cơn đau ở ngực khiến Lưu Tiểu Viễn đau đớn đến thấu xương nhưng bắt Lưu Tiểu Viễn quỳ xuống thì tuyệt đối không thẻ, trừ khi anh chết.
"Ông ngoại, ông tha cho Tiểu Viễn đi." Tiểu Hân xông lên nói với ông ngoại mình.
Ông ngoại Tiểu Hân liếc Tiểu Hân một cái, nói: "Tiểu Hân, sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Cậu ta giết anh họ cháu, giết bác của cháu, thế mà cháu còn cầu xin cho cậu ta?"
Tiểu Hân nói: "Ông ngoại, nếu không phải anh họ bắt bạn gái Tiểu Viễn, Tiểu Viễn cũng sẽ không ra tay, cho nên, Tiểu Viễn làm thế cũng có lý do..."
"Câm miệng!" Ông ngoại Tiểu Hân trừng mắt nhìn Tiểu Hân, quát lớn, con trai và cháu trai của mình đều chết trong tay Lưu Tiểu Viễn, đây là mối thù không đội trời chung, cho nên, hôm nay Lưu Tiểu Viễn chắc chắn phải chét.
Còn về Tiểu Hân, theo ông ngoại Tiểu Hân thấy thì dù sao cô cũng mang họ nhà người khác chứ không phải họ Định. Những chuyện nhỏ nhặt thì ông ta có thể đồng ý cô, còn những chuyện như thế này thì tuyệt đối không cho phép cô ở đây quấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận