Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 890: Anh rể

Chương 890: Anh rểChương 890: Anh rể
Chương 890: Anh rễ
Sau khi mua đồ ăn sáng về, Lưu Tiểu Viễn liền cảm thấy phía sau mình có một người lén lút đi theo, thấy anh quay đầu lại, liền giả vờ cằm máy ảnh chụp phong cảnh, đợi anh quay người đi, liền chụp ảnh anh.
Chẳng lẽ mình lại gặp phải paparazzi trong truyền thuyết rồi sao, Lưu Tiểu Viễn thầm nghĩ.
Nhưng mà người đàn ông này trông rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, trẻ như vậy đã làm nghề paparazzi đầy triển vọng này, tương lai sau này quả thật không thể đong đếm được!
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông kia cũng đi theo, lúc này, Lưu Tiểu Viễn đã có thể chắc chắn rằng tên này chính là đang theo dõi mình.
Lưu Tiểu Viễn dừng bước, quay người nhìn đối phương nói: "Anh bạn này, anh theo tôi không mệt sao? Có muốn ăn chút đồ ăn sáng không?”
Người đàn ông thấy Lưu Tiểu Viễn đã phát hiện ra mình, liền giả bộ ngạc nhiên hỏi: "Vị tiên sinh này, anh đang nói chuyện với tôi sao?"
Thấy người đàn ông này lúc này vẫn còn giả vờ trước mặt mình, Lưu Tiểu Viễn thấy buồn cười, nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi không nói chuyện với anh thì chẳng lẽ là nói chuyện với ma sao?”
Người đàn ông nghe vậy, cười nói: "Tiên sinh thật hài hước, tôi đang chụp ảnh, tôi là một người yêu thích nhiếp ảnh, tôi thấy một ngày kế hoạch bằng một năm, cảnh đẹp nhất là vào buổi sáng, cho nên, tôi thích đến chụp ảnh vào buổi sáng."
"Anh xem, hạt nước nhỏ trên lá cây kia, thật là trong suốt, như hạt ngọc trai vậy, anh xem, những bông hoa cỏ này, thật là xanh tươi, thật là đẹp...”
Tên này để chứng minh mình là một người yêu thích nhiếp ảnh, liền luyên thuyên nói với Lưu Tiểu Viễn một hồi dài.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đừng nói với tôi những thứ vô dụng này, xóa hết những bức ảnh chụp tôi đi, còn lại anh muốn chụp phong cảnh gì thì chụp, không liên quan đến tôi."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, người đàn ông lập tức nói: "VỊ tiên sinh này, anh có hơi quá đáng rồi, tôi chỉ chụp phong cảnh thôi, tôi chụp anh làm gì? Anh đâu phải là người mẫu, tôi dựa vào đâu mà chụp anh chứ!"
Thấy người đàn ông này vẫn cố chấp, Lưu Tiểu Viễn cũng không nói nhảm với tên này, vận dụng thần thông, một luồng ánh sáng trắng liền đánh vào máy ảnh của người đàn ông, lập tức, máy ảnh của người đàn ông trở thành một đống rác, đặc biệt là thẻ nhớ, trực tiếp bị hỏng.
Người đàn ông choáng váng, đây là tình huống gì, máy ảnh của mình bị sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nổ tung vô cớ, cái này không giống với điện thoại của xứ sở kim chỉ nhỉ.
Lưu Tiểu Viễn nhìn người đàn ông một cái, rồi đi về phía trước.
Người đàn ông không đuổi theo, mà đứng tại chỗ nhìn máy ảnh nổ tung của mình, cả người vẫn trong tình trạng choáng váng, cái máy ảnh này cộng với ống kính, thế nhưng là máy vạn, thế mà cứ thế là mát rồi.
Khi Lưu Tiểu Viễn về đến nhà, Mộ Dung Vũ Yến vừa mở cửa phòng ngủ của mình đi ra, vừa đi vừa duỗi lưng, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Anh đi đâu vậy?" Mộ Dung Vũ Yến thấy Lưu Tiểu Viễn đi từ ngoài vào, liền hỏi.
Khi thấy đồ ăn sáng trên tay Lưu Tiểu Viễn, Mộ Dung Vũ Yến liền ngạc nhiên hỏi: "Anh đi mua đồ ăn sáng à."
Mộ Dung Vũ Yến lập tức chạy đến, cầm lấy đồ ăn sáng trên tay Lưu Tiểu Viễn, vui vẻ nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh tốt quá, tôi đang đói bụng, anh đã mua đồ ăn sáng cho tôi rồi." Nói xong, Mộ Dung Vũ Yến liền láy một cái bánh bao thịt ra ăn.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cẩn thận, đừng để bị bỏng." Bánh bao thịt này không giống những loại bánh bao thịt khác, loại bánh bao thịt này rất đắt, tám tệ một cái, bên trong không chỉ có thịt, quan trọng hơn là có nước súp, vỏ mỏng nhân nhiều, rất ngon.
Những loại bánh bao có nước súp như thế này, nếu ăn vội thì sẽ bị bỏng miệng. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn mới tốt bụng nhắc nhở.
Nhờ lời nhắc nhở của Lưu Tiểu Viễn, Mộ Dung Vũ Yến mới không bị bỏng, sau khi ăn hết một cái bánh bao, cô ta liền khen ngon, rồi đưa tay định ăn thêm một cái nữa.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Răng cũng chưa đánh, mặt cũng chưa rửa, nếu để người khác biết được một ngôi sao lớn như cô lại luộm thuộm như vậy thì hình tượng ngọc nữ của cô sẽ sụp đồ ngay thôi."
Mộ Dung Vũ Yến cười nói: "Không sợ, tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, tôi chỉ quan tâm đến ánh mắt của một người."
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Ô, quan tâm đến ánh mắt của ai vậy? Nói cho tôi biết đi."
Thực ra, Lưu Tiểu Viễn đã đoán được, người mà Mộ Dung Vũ Yến nói đến chắc chắn là mình.
Nhưng, Mộ Dung Vũ Yến không nói ra, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên cũng sẽ không nói thẳng, mà chỉ cười đùa với Mộ Dung Vũ Yến.
Mộ Dung Vũ Yến nhìn Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Không nói cho anh biết, anh tự đoán đi. Được rồi, tôi đi đánh răng rửa mặt đây."
Mộ Dung Vũ Yến nói xong, còn tặng cho Lưu Tiểu Viễn một ánh mắt tinh nghịch.
Mộ Dung Vũ Yến vừa đi rửa mặt thì nghe thấy có người gõ cửa nhà của Mộ Dung Vũ Yến. Sáng sớm như thế này, là ai đến gõ cửa phòng của Mộ Dung Vũ Yến vậy.
Lưu Tiểu Viễn đi đến cửa, mở cửa ra, thấy trước cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa nãy đã chụp trộm mình.
"Xin lỗi, tôi gõ nhầm cửa, xin lỗi." Người đàn ông vừa nói, vừa lùi lại hai bước nhìn số nhà, lắm bẩm nói: "Tôi không gõ nhằm cửa mà. Anh là ai vậy? Sao lại ở trong nhà của chị họ tôi? À, chẳng lẽ anh là anh rễ của tôi?"
Lưu Tiểu Viễn bị tên này làm cho khó hiểu, lúc thì gõ nhằm cửa, lúc thì lại gọi mình là anh rễ, anh có bị bệnh không vậy?
"Này, anh tìm cớ cũng tệ quá rồi đấy, ai là anh rễ của anh chứ? Làm ơn đừng nhận bừa họ hàng." Lưu Tiểu Viễn nói.
Người đàn ông nghe vậy, trực tiếp định bước vào nhà nhưng bị Lưu Tiểu Viễn chặn lại, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông nói: "Đây là nhà của chị họ tôi mà, anh rễ, chắc anh mới yêu chị họ tôi được một thời gian ngắn, không biết tôi là em họ của chị ấy cũng là bình thường."
Lưu Tiểu Viễn nhìn tên này, nghĩ thầm chẳng lẽ tên này thực sự là em họ của Mộ Dung Vũ Yến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận