Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1403: Sắp chết đến nơi còn mạnh miệnc

Chương 1403: Sắp chết đến nơi còn mạnh miệncChương 1403: Sắp chết đến nơi còn mạnh miệnc
Chương 1403: Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy không thể để bà lão này chạy thoát, nếu không, với sự tàn nhẫn của bà lão này, nếu bà ta quay lại và giết sạch toàn bộ dân làng thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
"Chạy đi đâu!" Lưu Tiểu Viễn nín thở, lập tức đuổi theo.
Bà lão vốn tưởng rằng chỉ cần đánh rắm là có thể chạy thoát nhưng không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại đuổi theo nhanh như vậy, điều này khiến bà lão sợ đến hồn vía lên mây.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp dùng Huyết âm kiếm chặn đường bà lão, bà lão dừng lại, nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Cậu thực sự muốn đối đầu với gia tộc của tôi thật à? Tộc trưởng tộc chồn vàng chúng tôi là Tu sĩ Đại thừa kỳ."
Đối phương còn muốn dùng Tu sĩ Đại thừa kỳ để hù dọa Lưu Tiểu Viễn, khiến Lưu Tiểu Viễn không dám ra tay.
Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, Tu sĩ Đại thừa kỳ thì có là gì, anh đã từng giết cả Tu sĩ Đại thừa kỳ rồi, tất nhiên, lần đó là kết quả của sự nỗ lực cùng Bạch Hỏ.
"Bà nghĩ tôi ngốc sao?" Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nhìn bà lão nói: "Nếu tôi để bà đi, bà chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Thế nên, giết bà mới là sự lựa chọn tốt nhất."
Lời của Lưu Tiểu Viễn vừa dứt, Huyết âm kiếm lập tức bay về phía bà lão. Bà lão lập tức lấy gậy của mình đánh vào Huyết âm kiếm của Lưu Tiểu Viễn, hai pháp bảo va chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai, nhưng lần này Huyết ẩm kiếm như được tăng sức mạnh, trực tiếp đánh bay gậy của đối phương.
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy phải giải quyết nhanh chóng, không nên kéo dài thời gian ở đây, vì Tu sĩ Hóa thần hậu kỳ của anh chỉ có mười phút.
Lưu Tiểu Viễn thấy bà lão bị Huyết âm kiếm của mình ép phải liên tục lùi lại, thấy bà lão hiện tại không có thời gian và sức lực để phòng bị các đòn tấn công khác, Lưu Tiểu Viễn lập tức chỉ vào trán bà lão.
Một luồng chân khí với tốc độ như chớp bắn vào trán bà lão. Xoẹt một tiếng, trán bà lão lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, thân xác bà lão chết như vậy, nhưng nguyên anh của bà lão vẫn còn, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy, để nguyên anh của bà lão chạy thoái.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp lấy ra Ly hỏa châu, ngọn lửa trong Ly hỏa châu bay về phía thân xác bà lão, lập tức thiêu đốt thân xác bà lão.
"Á... tiêu tử! Gia tộc chồn vàng chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!" Bà lão bị ngọn lửa bao trùm, phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó còn không quên đe dọa Lưu Tiểu Viễn.
Đến lúc chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng, đúng là đáng chết.
Rất nhanh sau đó, nguyên anh của bà lão đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa.
Sau khi giải quyết xong bà lão, Lưu Tiểu Viễn nhìn cây gậy của bà lão, đây thực sự là một thứ tốt, nhưng mà thường thì những thứ tốt sẽ rất dễ mang lại rắc rối cho người sử dụng.
Nghĩ một lúc, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp để Ly hỏa châu thiêu hủy cây gậy của bà lão.
Mặc dù cây gậy này rất tốt, nhưng Ly hỏa châu lại là đạo khí, vì vậy, ngọn lửa bùng cháy vẫn thiêu hủy được cây gậy của bà lão.
Lưu Tiểu Viễn thấy bà lão và cây gậy của bà ta đều đã hóa thành tro bụi, lúc này mới yên tâm.
Không còn cách nào khác, lần trước chính là vì anh không tiêu hủy xác chết của con chồn vàng kia nên mới để xảy ra chuyện như thế này, vậy nên lần này anh nhất định không được phạm phải sai lầm như thế nữa.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lại quay trở lại, hủy thi diệt tích cả con chồn vàng lúc trước kia.
Làm xong tất cả những điều này, Lưu Tiểu Viễn thấy không còn gì bỏ sót, sau đó từ từ xuống núi.
Trở về trước mặt Lục Tư Dao, Lục Tư Dao thấy Lưu Tiểu Viễn bình an trở về, rất vui mừng.
"Tiểu Viễn, bà lão kia đâu?" Lục Tư Dao nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Ô, bà lão đó đã đi rồi, không sao đâu, em bảo mọi người giải tán đi, không còn chuyện gì nữa đâu.”
Lục Tư Dao tuy thấy chuyện này có vấn đề, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chờ mọi người đi hết, Lục Tư Dao mới nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tiểu Viễn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tư Dao, nói thật với em, bà lão đó không phải người, bà ta là chồn vàng, cháu trai bà ta chính là con chồn vàng đã ăn trộm bò của dân làng lần trước."
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, cả người Lục Tư Dao đều kinh ngạc, cô không ngờ bà lão vừa rồi lại là chồn vàng, đây là điều Lục Tư Dao không thể ngờ tới.
"Tiểu Viễn, anh nói thật sao? Chồn vàng cũng có thể biến thành người sao?” Lục Tư Dao nhìn Lưu Tiểu Viễn, trên mặt lộ vẻ khó tin, đối với Lục Tư Dao mà nói, chuyện này khiến cô khó tin. "Tư Dao, những con chồn vàng này đều đã tu luyện thành tinh, vì vậy biến thành người cũng không có gì lạ. Đúng rồi, Tư Dao, chuyện này em nhất định không được nói với người khác, biết chưa?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Lục Tư Dao dặn dò.
"Yên tâm đi, Tiểu Viễn, chuyện này em biết." Lục Tư Dao cười gật đầu.
"Được rồi, về thôi." Lưu Tiểu Viễn cười nắm tay Lục Tư Dao đi ra khỏi làng.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường làng, vừa đi vừa nói chuyện tình cảm, khiến người khác phải ghen tỊ.
Đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến thị trấn, lúc này đã đến giờ ăn trưa, Lưu Tiểu Viễn mời Lục Tư Dao đi ăn trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận