Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 490: Tôi là người miền núi, tự khắc có m

Chương 490: Tôi là người miền núi, tự khắc có mChương 490: Tôi là người miền núi, tự khắc có m
Chương 490: Tôi là người miền núi, tự khắc có mẹo hay 2
Hơn nữa, dạy cho hai cặp nam nữ này một bài học còn có thể khiến hệ thống tăng điểm kinh nghiệm, cơ hội một mũi tên trúng hai đích như vậy, Lưu Tiểu Viễn sao có thể bỏ qua.
"Anh làm sao vậy? Còn muốn ở đây chịu sự chế giễu của người khác à?" Thấy Lưu Tiểu Viễn không chịu đi, Triệu Sở Sở tức giận hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Yên tâm, tôi là người miền núi, tự khắc có mẹo hay!"
Lưu Tiểu Viễn muốn đối phó với bốn người Tào Vệ Quốc, thì có vô số cách, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Thấy Lưu Tiểu Viễn tỏ vẻ tự tin, Triệu Sở Sở đột nhiên nhớ đến nét chữ của anh chàng này rất đẹp, ngay cả ông nội cô ta cũng khen không ngớt, chắc chắn không phải chỉ là một người nông dân đơn giản như vậy.
Vừa rồi anh nói như vậy, chẳng lẽ là muốn giả heo ăn thịt hổ, sau đó tát cho Tào Vệ Quốc và những người khác một cái thật đau?
Tào Vệ Quốc và những người khác nghe Lưu Tiểu Viễn nói người miền núi tự có mẹo hay, đều nhìn Lưu Tiểu Viễn như nhìn một thằng ngốc, chỉ là một anh nông dân như anh mà cũng có mẹo hay sao?
"Iôi là người trời sinh gan lớn, cho dù anh có nói bố anh là Lý Cương, mẹ anh là Phượng Tỷ, tôi cũng không sợ." Lưu Tiểu Viễn nhìn Quan Đông Nghĩa nói.
Quan Đông Nghĩa nghe vậy, tức đến mặt mày biến sắc, lời nói của Lưu Tiểu Viễn chính là đang mắng anh ta một cách vòng vo.
"Người anh em nông dân, anh nói năng cho cẩn thận, đây là Thủ Đô, không phải nơi quê mùa chỗ anh đâu. Anh có tin là tôi chỉ cần một phút là có thể dạy anh cách làm người không?” Quan Đông Nghĩa chỉ vào Lưu Tiểu Viễn vênh váo nói.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu, nói: "Tôi không tin, bởi vì tôi thấy anh không có bản lĩnh đói"
"Hừ! Xem ra anh đúng là từ nông thôn lên nên không biết hai chữ "biết điều" viết thế nào rồi. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là anh sẽ biết ngay thôi!" Quan Đông Nghĩa tức giận lập tức rút điện thoại ra.
Ba người Tào Vệ Quốc, Trương Phán, Viên Phượng Phương cũng không ngăn cản, bọn họ rất vui khi được xem một vở kịch hay như vậy.
Quan Đông Nghĩa lấy điện thoại ra, tìm một số rồi định bám gọi, đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc bước vào quán cà phê, người này chính là anh họ của anh tai
"Anh họ, anh họ!" Quan Đông Nghĩa lập tức cầm điện thoại vẫy vẫy, hét lớn.
Lập tức, mọi người trong quán cà phê đều đổ dồn ánh mắt về phía Quan Đông Nghĩa, nhưng Quan Đông Nghĩa không hề để ý, chỉ kích động hét lên.
Anh họ của Quan Đông Nghĩa nghe vậy, lập tức ởi tới.
"Đông Nghĩa, cậu cũng ở đây à." Anh họ của Quan Đông Nghĩa đi đến trước mặt Quan Đông Nghĩa cười hỏi, sau đó quan sát những người trên bàn.
Quan Đông Nghĩa cười gật đầu, sau đó nói với Viên Phượng Phương: "Đây là anh họ của tôi, người nhà họ Diệp ở Thủ Đô..."
Lưu Tiểu Viễn muốn cười, thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, anh họ của Quan Đông Nghĩa lại chính là Diệp Tử Kỳ!
Lưu Tiểu Viễn vốn định dùng cách khác để dạy cho Quan Đông Nghĩa một bài học, bây giờ xem ra không cần nữa, Diệp Tử Kỳ đến, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
"Lưu huynh! Anh... anh cũng ở đây, anh quen biết em họ tôi sao?" Diệp Tử Kỳ đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Tiểu Viễn, cả người tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, không chỉ Diệp Tử Kỳ ngạc nhiên, những người khác cũng ngạc nhiên, Quan Đông Nghĩa không ngờ anh họ mình lại quen biết cái tên nông dân này, còn gọi anh ta là Lưu huynh.
Triệu Sở Sở mở to mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, tên này không phải lần đầu tiên đến Thủ Đô sao? Sao lại quen biết người nhà họ Diệp ở Thủ Đô?
Triệu Sở Sở nào biết, Lưu Tiểu Viễn đã là lần thứ hai đến Thủ Đô rồi.
"Anh họ, anh quen biết tên nông dân này sao?” Quan Đông Nghĩa liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, cẩn thận hỏi.
Tên nông dân? Diệp Tử Kỳ hận không thể đá bay em họ mình, chết tiệt, cậu nói ai là tên nông dân hả? Cậu muốn liên lụy đến cả nhà họ Diệp chúng tôi có phải không?
Diệp Tử Kỳ trực tiếp tát một cái vào mặt Quan Đông Nghĩa, cái tát này rất mạnh, cả quán cà phê đều nghe thấy âm thanh.
Quan Đông Nghĩa trực tiếp bị một cái tát làm cho choáng váng, là bạn gái của Quan Đông Nghĩa, Viên Phượng Phương lúc này cũng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lưu huynh, xin lỗi anh, em họ tôi không hiểu chuyện." Diệp Tử Kỳ vội vàng xin lỗi Lưu Tiểu Viễn.
Tháy Diệp Tử Kỳ cúi đầu xin lỗi Lưu Tiểu Viễn, những người có mặt một lần nữa kinh ngạc, lúc này, ngay cả kẻ ngốc nhận ra, Lưu Tiểu Viễn không phải là một tên nông dân quê mùa.
Nếu những người nông dân trồng trọt có bản lĩnh này, thì đều đi làm nông dân trồng trọt hết rồi.
Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói: "Diệp Tử Kỳ, em họ anh vừa rồi còn cảnh cáo tôi, nói sẽ dạy tôi cách làm người, nói đến nỗi tôi cũng hơi sợ."
Diệp Tử Kỳ nghĩ thầm, anh đùa tôi à, anh sẽ sợ, ông nội tôi là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh còn bại dưới tay anh, anh sẽ sợ em họ tôi sao?
"Lưu huynh, xin lỗi anh, tôi sẽ dạy cho tên không biết trời cao đất rộng này một bài học." Diệp Tử Kỳ vội vàng xin lỗi, nói đùa, bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn như thế nào, Diệp Tử Kỳ là người hiểu rõ nhất, nếu như vụ việc này anh ta xử lý không khéo, thì cả nhà họ Diệp sẽ gặp họa.
"Quan Đông Nghĩa, mày cút lại đây cho tao." Diệp Tử Kỳ chỉ vào Quan Đông Nghĩa quát.
Quan Đông Nghĩa cũng biết hôm nay mình gây họa rồi, xem ra cái tên nông dân này có lai lịch không nhỏ, ngay cả anh họ anh ta cũng phải nễ vài phân.
Lúc này, nhân viên phục vụ của quán cà phê ởi tới, khuyên nhủ: "Vị tiên sinh này, đây là quán cà phê, nếu các anh có chuyện gì thì làm ơn ra ngoài được không?”
Diệp Tử Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Chỗ này không có việc của anh, anh đừng xen vào!” Nhân viên phục vụ cũng biết ở Thủ Đô này, ném một viên gạch xuống cũng không biết đập trúng công tử nhà nào, rất nhiều người không phải loại người không có bối cảnh như mình có thể trêu chọc được, vì vậy trực tiếp lui đi, sau đó kể lại chuyện ở đây cho cấp trên của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận