Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 409: Không tin thì anh sờ thử xem 2

Chương 409: Không tin thì anh sờ thử xem 2Chương 409: Không tin thì anh sờ thử xem 2
Chương 409: Không tin thì anh sờ thử xem 2
Mà lúc này, hai tay của Lưu Tiểu Viễn vẫn đang nắm lấy đỉnh núi của Tô Vũ, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vũ cũng ửng hồng, giống như dáng vẻ sau khi lên đỉnh.
Ánh mắt của Tô Tuyết nhìn chằm chằm vào Lưu Tiểu Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì lúc này Lưu Tiểu Viễn ước tính đã bị Tô Tuyết giết chết hàng trăm lần rồi.
Lưu Tiểu Viễn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí nghiêm trọng của Tô Tuyết, ánh mắt mang theo sát khí lạnh lẽo đó bắn về phía Lưu Tiểu Viễn, ngay cả trong mùa hè nóng nực, cũng khiến Lưu Tiểu Viễn không khỏi rùng mình.
Chết tiệt! Lần này thảm rồi, trêu chọc em gái Tô Tuyết, còn bị Tô Tuyết bắt tại trận, e rằng không có kết cục tốt đẹp.
"Tiên tử này, em gái cô nói chỗ này của cô ấy bị sưng, bảo tôi xoa bóp cho cô ấy!" Lưu Tiểu Viễn nói dối không chớp mắt, chỉ có Lưu Tiểu Viễn mới nói ra được lời nói dối như vậy.
Tô Tuyết căn bản không nghe lời giải thích của Lưu Tiểu Viễn, dù sao thì khi cô nhìn thấy hai tay của Lưu Tiểu Viễn đặt ở chỗ đó của em gái mình, cơn tức giận trong lòng cô đã bùng phát.
"Muốn chết!" Tô Tuyết quát lớn một tiếng, trong nháy mắt đã đến trước giường, đưa tay phải ra định bóp cổ Lưu Tiểu Viễn.
Mẹ ơi! Lần này phiền phức rồi, với bản lĩnh của mình, muốn sống sót dưới tay Tô Tuyết, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
"Chị, sao phải kích động như vậy chứ, không phải chỉ là em chơi với đàn ông của chị thôi sao, có cần làm đến mức đó không? Em là em gái của chị, trước đây chị từng nói với em, hai chị em chúng ta có đồ tốt phải cùng nhau chia sẻ, chẳng lẽ chị quên rồi sao?" Tô Vũ đột nhiên ra tay ngăn cản Tô Tuyết tấn công, Cười tươi như hoa nói.
Lưu Tiểu Viễn nghe lời Tô Vũ nói, vẻ mặt ngơ ngác, anh từ lúc nào đã trở thành đàn ông của Tô Tuyết rồi? Anh còn chưa từng nắm tay cô cơ mà...
Lưu Tiểu Viễn định mở miệng thanh minh cho sự trong sạch của mình, thì Tô Tuyết đã lạnh lùng nói: "Tô Vũ, em về với chị, chuyện đêm nay chị có thể bỏ qua."
Tô Vũ nghe vậy, cười ha hả nói: "Chị ơi, thế giới hoa lệ bên ngoài quá tuyệt vời, em khuyên chị cũng nên ra ngoài đi dạo. Còn chuyện tối nay, em với anh rễ là tự nguyện, chị đừng xen vào."
Khoan đã, anh rễ, ai là anh rễ của cô? Mặc dù Tô Tuyết rất đẹp, nhưng Lưu Tiểu Viễn nghĩ đến việc lấy một người phụ nữ như vậy làm vợ là đã sợ chết khiếp rồi. Người đâu mà suốt ngày mặt lạnh tanh, dù có tâm trạng tốt thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy khuôn mặt đó cũng chẳng vui ni.
"Nếu đã vậy thì đừng trách chị không khách khí!" Tô Tuyết nói xong, hai tay túm lấy hai cánh tay của Tô Vũ, Tô Vũ né sang một bên, nói: "Chị ơi, chị em mình ngang tài ngang sức, chị muốn bắt được em, e là không dễ đâu."
"Hừ!" Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ra đòn với Tô Vũ, Lưu Tiểu Viễn ngồi trên giường thấy hai người đánh nhau trong phòng thì chỉ sợ hai người này nổi điên lên phá hỏng nhà mình thôi.
"Này, hai người, nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, đừng đánh trong phòng tôi!"
Lưu Tiểu Viễn vừa dứt lời, thì thấy Tô Tuyết đá một phát vào cửa phòng, cánh cửa lập tức vỡ tan tành.
Chết tiệt! Nhìn cánh cửa vỡ tan tành, chỉ còn lại một khung cửa không còn nguyên vẹn, Lưu Tiểu Viễn tức đến mức muốn chửi thề.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngay lúc này, Tô Vũ né tránh đòn tấn công của Tô Tuyết, nhảy lên giường của Lưu Tiểu Viễn, Tô Tuyết cũng lập tức nhảy theo.
Chiếc giường gỗ này làm sao chịu nổi cuộc đấu tay đôi của hai cao thủ, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, cả chiếc giường gỗ đồ sập xuống, Lưu Tiểu Viễn theo tấm ván giường rơi xuống đất.
May mà giường gỗ ở quê Lưu Tiểu Viễn đều được lót rơm bên dưới, nên không bị ngã đau.
Nhìn cánh cửa bị hư hỏng và chiếc giường đồ sập, Lưu Tiểu Viễn thực sự khóc không ra nước mắt.
"Hai người các cô có thôi đi không hả?" Lưu Tiểu Viễn đứng dậy gào lên.
Tô Tuyết và Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn nổi giận thì đồng thời dừng tay, quay đầu nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Thấy hai người cuối cùng cũng dừng tay, Lưu Tiểu Viễn còn tưởng rằng hai người họ bị hào quang nhân vật chính của mình làm cho khiếp sợ, trong lòng vui mừng, xem ra mình vẫn có khí chất của một bậc Bá vương.
Tuy nhiên, tất cả những điều này rõ ràng chỉ là do Lưu Tiểu Viễn tự tưởng tượng ra mà thôi.
Tô Tuyết và Tô Vũ liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, sau đó lại tiếp tục đánh nhau, coi lời của Lưu Tiểu Viễn như gió thoảng bên tai.
Chết tiệt! Thấy hai cô gái hoàn toàn không để ý đến lời mình, Lưu Tiểu Viễn tức đến nỗi muốn bốc hỏa, nhưng lại không có cách nào. "Tô Tuyết, nếu cô còn không dừng tay, tôi sẽ thu hồi vật thần kỳ!" Lưu Tiểu Viễn lớn tiếng nói.
Tô Tuyết đang đánh nhau nghe vậy thì lập tức dừng lại, Tô Vũ cũng ngạc nhiên nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Vậy mới phải chứ!" Lưu Tiểu Viễn mặc một chiếc quần đùi, để trần nửa thân trên đi đến giữa hai cô gái, nói: "Hai chị em có chuyện gì thì không thể nói tử tế được sao, sao cứ phải động chân động tay thế."
"Mặc quân vào cho tử tế, có tin tôi cắt cái đó của anh không hả!" Hai chị em Tô Tuyết và Tô Vũ đồng thanh nói.
Chết tiệt! Quả nhiên là chị em ruột!
Lưu Tiểu Viễn lập tức đi đến bên chiếc giường đổ sập, lấy quần áo mặc vào, sau đó lại đi đến giữa hai Cô gái.
Tô Tuyết lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh nói sẽ thu hồi vật thần kỳ?"
Lưu Tiểu Viễn nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tuyết, gật đầu nói: "Đúng vậy, néu cô còn động thủ, tôi sẽ thu hồi nó!"
Tô Vũ tò mò hỏi: "Anh rễ, vật thần kỳ gì thế? Người ta cũng muốn!"
Lưu Tiểu Viễn quay đầu nhìn Tô Vũ: “Tôi đang nói chuyện với chị gái cô, cô đừng xen vào."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận